Một nỗi bất an âm ỉ lan ra trong lòng tôi.
Không biết từ lúc nào, tên sát nhân đã xuất hiện, đứng không xa, chằm chằm vào chúng tôi, rồi chậm rãi bước tới.
Dưới ánh đèn xe, hắn như hiện thân của ác quỷ từ địa ngục.
Nhưng vóc dáng hắn, rõ ràng không giống Phong.
Vậy thì tại sao điện thoại Phong lại trong tay hắn?
Hắn là ai? Hắn và Phong có quan hệ gì?
“Đi chết đi!” Tôi nghiến răng, đạp mạnh chân côn, định lao thẳng xe đâm hắn.
Thế ngay khi xe khởi , bánh xe bên trái phát ra tiếng “xì xì” rồi trượt nghiêng hẳn sang một bên.
Tôi và chị chưa kịp phản ứng thì đã bị hất mạnh về phía trước, đập mạnh vào lưng ghế.
“Á!” Chuyện gì thế này?
Đầu tôi trống rỗng, hoàn toàn choáng váng.
Tên sát nhân không để tôi có cơ hội suy nghĩ.
Hắn giơ rìu, đập vỡ cửa kính xe bằng một cú mạnh.
“Choang!” — những mảnh kính vỡ rạch vào má tôi, đau rát.
Hắn thô bạo mở cửa xe, nắm lấy cổ áo tôi kéo ra ngoài.
Cơ thể tôi bị lê trên mặt đất, rát buốt đến bỏng rát.
“Xin… xin … tha cho tôi!” Tôi cố thốt ra một câu, giọng khàn đặc.
Nhưng hắn như chẳng nghe thấy gì, đập mạnh tôi xuống đất một lần nữa.
Tôi co rúm trong đau đớn, từng tấc da thịt như muốn nứt toác.
“Ngươi là ai? Tại sao lại muốn tôi?!”
Người đàn ông khựng lại một chút, dùng giọng khàn khàn trả lời tôi:
“Xuống dưới mà hỏi Diêm Vương đi!”
Lần trọng sinh thứ ba, tôi òa khóc nhào vào lòng chị.
Phải sao đây? Hai chị em tôi rốt cuộc phải gì mới có thể thoát khỏi nơi này?
Chẳng lẽ cứ thế chờ chết, để hắn lặp đi lặp lại cảnh tàn sát ấy mãi mãi?
Ngay lúc ấy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi vội vàng cho chị nghe.
Chị sững người:
“Không , Tiểu Tiểu! Nếu thất bại… em sẽ chết mất!”
Tôi vẫn kiên quyết đẩy chị ra xa.
Nếu không thế, chúng tôi sẽ không còn đường sống nào khác.
Rất nhanh, hung thủ lại đến.
Lần này, hắn mở cửa một cách dễ dàng.
Tôi lặng lẽ đếm từng bước chân hắn: một bước, hai bước, ba bước…
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, trái tim tôi cũng thắt lại từng nhịp.
“Choang!” – Tiếng vang bất ngờ. Thành công rồi sao? Tôi mở to mắt vì mừng rỡ.
Nhưng niềm hy vọng ấy ngay lập tức rơi thẳng xuống vực sâu —
Hắn dùng tay phải chặn chiếc bình hoa.
Chính lúc ấy, tôi liều mạng lao tới giành lấy cây rìu trong tay hắn.
“Anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu buông tha bọn tôi?!”
Không kịp để hắn trả lời, chiếc khẩu trang trên mặt hắn vô bị xô lệch.
Mắt tôi mở to vì kinh hoàng:
“Lý Đại Kiến?! Là ?”
Tôi chưa từng ngờ kẻ sát nhân lại là một người không hề liên quan đến tôi như !
Lý Linh Linh là từng bị dân mạng công kích dữ dội cách đây không lâu, còn Lý Đại Kiến chính là cha ruột ấy.
Trên mạng lan truyền rằng một tháng trước Lý Linh Linh từng bị cưỡng hiếp, sau đó lại bị đám đông trên mạng xã hội tấn công ngược trở lại.
Nhưng tôi thực sự không thể hiểu nổi, tôi và ông ta có ân oán gì?
Lý Đại Kiến sững người khi khẩu trang bị kéo rơi.
Chiếc rìu cũng rơi khỏi tay hắn khi chúng tôi giằng co.
“Loảng xoảng!” – âm thanh kim loại va chạm khiến tất cả lặng đi.
“Tôi không cần tiền của ! Tiền nhiều đến đâu có thể đổi lại mạng sống con tôi sao?!”
Gì cơ? Lý Linh Linh chết rồi?!
“Cái chết của ta thì liên quan gì đến tôi?”
“Không phải nên đi tìm kẻ đã cưỡng hiếp ấy sao? Chính tôi còn chẳng biết mặt mũi ấy!”
Tôi mà lòng ngập tràn phẫn nộ, không ngờ lời tôi lại như đổ dầu vào lửa.
Lý Đại Kiến giận dữ túm lấy cổ tôi, đè tôi sát vào khung cửa sổ.
“Không liên quan? Mọi chuyện đều do mà ra! Chính đã dồn ép nó đến chết!”
“Không! Tôi không hề quen biết ấy! Thậm chí chưa từng gặp qua!”
Tôi cố gắng gào lên, cổ họng khản đặc, hy vọng sẽ khiến ông ta tỉnh lại.
Nhưng không có tác dụng gì cả — chỉ khiến ông ta siết mạnh hơn.
Tôi có thể cảm nhận rõ từng vết chai sần trên tay ông ta khi cổ bị siết chặt, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc tôi choáng váng.
Tôi cố gắng gỡ tay ông ta ra, vô ích.
“Thả Tiểu Tiểu ra!” — chị tôi hét lên rồi lao tới, muốn ngăn ông ta lại.
Nhưng Lý Đại Kiến mạnh tay đẩy chị tôi ngã xuống đất.
Bạn thấy sao?