Cơ thể tôi nặng nề ngã xuống đất, khoảnh khắc ấy, tôi dường như còn cảm nhận cảm giác vỡ nát nơi hộp sọ.
“Tại sao lại muốn tôi?”
“Á a a!”
Tôi bừng tỉnh từ cơn ác mộng kinh hoàng, cảm giác đau đớn như đầu bị nghiền nát vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí.
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Một cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ khiến tôi rùng mình, rồi mới phát hiện ra—tôi lại đang đứng trước cửa phòng chị .
Tôi không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ vừa rồi… tất cả chỉ là ảo giác?”
“Đinh.”
Điện thoại lại vang lên âm báo tin nhắn.
“Tối nay tao sẽ tự tay tiễn mày xuống địa ngục.” Tin nhắn vừa hiển thị xong, điện thoại lập tức sập nguồn.
Tôi sợ đến mức suýt nữa ném điện thoại ra xa, một nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lấy toàn thân.
Không đúng!
Những chuyện vừa rồi… đều đã thật sự xảy ra! Giờ tôi đã trọng sinh rồi!
Bất kể thế nào, ông trời đã cho tôi cơ hội lại, thì lần này, tôi nhất định phải cứu lấy chị và chính mình!
Ngay lúc ấy, tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ.
Tay nắm cửa lại bắt đầu chuyển —tên sát nhân đã quay lại!
Nhưng lần này, tôi không hấp tấp gõ cửa phòng chị nữa, mà lập tức quay về phòng mình.
Phòng tôi và phòng chị sát vách nhau, giữa hai cửa sổ có một đoạn bệ nhỏ, chỉ cần trèo từ cửa sổ phòng tôi qua là đến bên kia.
Nghĩ đến đó, tôi nuốt một ngụm nước bọt, lập tức trèo lên.
Tôi men theo tường ngoài, thận trọng từng chút một bò qua.
May mà cửa sổ phòng chị không đóng, tôi dễ dàng chui vào.
“Chị! Mau tỉnh lại!”
Không kịp chỉnh lại quần áo, tôi kéo lấy chị – người đang dụi mắt, chạy thẳng vào mật thất trong tủ quần áo.
Mật thất này là do chúng tôi thiết kế khi xây nhà, chỉ hai chị em tôi biết, phòng khi có chuyện bất trắc.
Chị vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi tôi xong mọi thứ, mới cất lời: “Tiểu Tiểu!”
Chị còn chưa hết câu, tôi đã vội lấy tay bịt miệng chị lại.
Tôi ra hiệu bảo chị đưa điện thoại, sau đó vội vàng dùng máy nhắn tin cầu cứu: “Có người muốn chúng tôi!”
May mắn thay, cảnh sát lập tức phản hồi: bảo chúng tôi hãy cố giữ im lặng và chờ cứu viện.
Sắc mặt chị tái nhợt, tôi với ánh mắt không thể tin nổi.
Chúng tôi sống hiền lành, chưa từng đắc tội với ai.
Lẽ nào thật sự là người gửi tin nhắn đó?
Người đó có thù oán gì với tôi?
Vì tiền? Hay vì điều gì khác?
Tôi chỉ là một streamer nhỏ lẻ, lượng người xem không nhiều, thậm chí đến tiền phẫu thuật của chị cũng phải vất vả lắm mới xoay .
Đang lúc cả hai còn đang hoang mang suy nghĩ, âm thanh vặn nắm cửa lại vang lên, tan sự yên tĩnh trong căn phòng.
Hắn đến rồi!
Chị tôi siết chặt tay tôi, cả hai đều run rẩy, không dám phát ra dù chỉ một hơi thở.
Chỉ sợ một tiếng nhỏ cũng sẽ khiến tên sát nhân phát hiện ra chỗ ẩn nấp.
Tiếng xoay nắm cửa càng lúc càng gấp gáp, rồi—
“Cạch!” Cửa phòng ngủ lại bị mở tung.
“Két…”
Tiếng bản lề khô khốc như kéo căng dây thần kinh đang căng như dây đàn của cả tôi và chị.
Không sao đâu…
Hắn không biết mật thất.
Chỉ cần không bị phát hiện, chúng tôi có thể kéo dài thời gian đến khi cảnh sát đến.
Nghĩ , tôi âm thầm vỗ nhẹ lên mu bàn tay chị.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong chốc lát, rồi phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Có vẻ như hắn chưa phát hiện ra nơi ẩn nấp.
Tôi và chị cùng thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn vì đã thiết kế mật thất này.
Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu—
Điện thoại của chị đột nhiên rung lên.
Tôi lại một lần nữa toát mồ hôi lạnh.
Giữa đêm khuya như thế này, ai lại nhắn tin đến?
“Tiểu Mỹ tỷ, chị ngủ chưa? Gọi cho Tiểu Tiểu mãi không .”
Hóa ra là Phong – người quản lý của tôi.
“Tôi có việc gấp cần tìm em ấy! Nếu chị chưa ngủ, ơn trả lời tôi một cái!”
Tôi như thấy cứu tinh, vội vàng kể rõ hình hiện tại cho , đồng thời giải thích rằng điện thoại tôi đã hết pin.
“Các em sao rồi? Tôi đến ngay bây giờ!”
“Vâng vâng!” Tôi nhanh chóng gửi vị trí nơi đang ẩn náu cho ấy, rồi nhắn lại: “Tạm thời an toàn!”
Làm xong mọi việc, trong lòng tôi và chị như tiếp thêm một tia hy vọng sống.
Chỉ cần một lát nữa Phong dẫn cảnh sát tới, chúng tôi sẽ cứu.
Sắc mặt chị cũng dần có lại chút huyết sắc, dường như mọi thứ đang chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Khụ khụ!
Bạn thấy sao?