Trước ngày cưới, mối đầu của Tần Triệu Xuyên mang theo giấy chẩn đoán ung thư tìm đến , muốn cùng trải qua tháng cuối cùng của cuộc đời.
Tần Triệu Xuyên mềm lòng.
Anh để ấy dọn vào căn hộ tân hôn của chúng tôi, thậm chí còn cho ấy thử váy cưới của tôi.
Tôi phản đối, lại lạnh lùng trách móc:
“Thanh Thanh chỉ muốn ở bên ấy một tháng cuối cùng, còn em có cả quãng đời còn lại của , như thế vẫn chưa đủ sao?”
Mười ngày trước hôn lễ, Tần Triệu Xuyên biến mất không lời từ biệt, đưa đầu đi thực hiện giấc mơ vòng quanh thế giới.
Tôi không cam tâm, chạy đôn chạy đáo tìm kiếm tin tức của .
Cho đến khi tôi tận mắt thấy lén hôn Cơ Thanh Thanh lúc ấy đang ngủ, ánh mắt vừa sâu đậm vừa kiềm chế.
“Ngốc à, là bác sĩ, sao không biết em giả bệnh chứ? Chỉ một tháng cuối cùng này thôi, hãy để tỉnh táo mà đắm chìm trong em.”
Tôi dứt khoát chặn , gửi tin nhắn cho người cha tỷ phú của mình.
【Chuyện hôn nhân sắp đặt mà ba , con đồng ý rồi.】
01
Chỉ còn mười ngày nữa là đến hôn lễ của tôi và Tần Triệu Xuyên.
Nhưng lại biến mất cùng với chiếc váy cưới của tôi.
【Thi Thư, em cứ yên tâm chuẩn bị hôn lễ. Anh đưa Thanh Thanh đi thư giãn, sẽ về trước ngày cưới một ngày.】
Anh để lại một tin nhắn, rồi biến mất cùng Cơ Thanh Thanh.
Tôi bị chặn liên lạc.
Tất cả người thân, bè đều không biết đang ở đâu.
Mệt mỏi, tôi ngả lưng lên sofa, xoa xoa thái dương.
Thời gian qua tôi vừa lo chuẩn bị hôn lễ, vừa điều hành công ty, lại phải ứng phó với những câu hỏi từ cha mẹ hai bên…
Những ngày vất vả liên tục đã rút cạn sức lực của tôi.
“Đinh đoong——”
【Cô Giang, đã tìm ra tung tích của Tần tiên sinh.】
Thám tử tư gửi tôi một tài khoản Weibo.
Là tài khoản phụ của Cơ Thanh Thanh.
Cô ta dùng nó để đăng tải những khoảnh khắc du lịch cùng Tần Triệu Xuyên.
Tôi lướt đến bài đăng mới nhất.
Phông nền là núi Thương Sơn ở Đại Lý.
Trong ảnh, trước ống kính giơ tay dấu “V”.
Nụ rạng rỡ, tự do, khuôn mặt hồng hào, chẳng có chút gì giống một người mắc bệnh nan y.
Bên cạnh ta là một người đàn ông đang khoác vai , không lộ mặt.
Tay tôi run rẩy phóng to bức ảnh.
Rõ ràng thấy trên tay ta có một chiếc nhẫn, giống hệt của tôi.
“Rắc——”
Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
Là Tần Triệu Xuyên.
Chiếc nhẫn đính hôn đó là tôi tự tay thiết kế, trên thế giới này chỉ có một đôi duy nhất.
Tôi đặt vé bay trong đêm, lên chuyến bay sớm nhất để tìm .
02
Trong lúc chờ chuyến bay, tôi lướt xuống tận cùng tài khoản Weibo của Cơ Thanh Thanh.
Đây là tài khoản ta dùng để ghi lại những khoảnh khắc đương với Tần Triệu Xuyên.
Bài đăng đầu tiên là ảnh chụp chung của hai người họ.
Lúc đó, cả hai còn rất trẻ, chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi.
Tôi từng nghe kể về chuyện hận của họ.
Hai người họ là thanh mai trúc mã, gia cảnh tương xứng, ở bên nhau sau kỳ thi đại học.
Nhưng đến năm ba đại học, Cơ Thanh Thanh đột nhiên chia tay không rõ lý do, rồi dứt khoát du học nước ngoài.
Sau này, khi tôi và Tần Triệu Xuyên quen nhau, từng nhắc đến mối cũ một cách hờ hững.
“Hồi đó còn trẻ con, chưa chín chắn, vội vàng ở bên nhau, rồi cũng vội vàng chia tay.”
Khi ấy, tôi chỉ nghĩ, với tính cách lạnh lùng của Tần Triệu Xuyên, chắc hẳn do Cơ Thanh Thanh chịu không nổi nên mới rời bỏ .
Tôi còn từng đắc ý cho rằng.
Người như Tần Triệu Xuyên, ngoài lạnh trong nóng, chỉ có tôi mới chịu nổi.
Nhưng khi thấy Weibo của Cơ Thanh Thanh.
Tôi mới nhận ra mình đã sai hoàn toàn.
Tần Triệu Xuyên vốn không phải người lạnh lùng.
Ngược lại, ấy cuồng nhiệt và lãng mạn.
Trong những dòng kể của Cơ Thanh Thanh, ấy là người biết thương hết mình.
Anh từng tỉ mỉ chuẩn bị một màn tỏ hoành tráng và lãng mạn, dưới bầu trời đầy sao, giữa những lời chúc phúc của bè, chân thành bày tỏ với Cơ Thanh Thanh.
Còn với tôi, lời tỏ của Tần Triệu Xuyên chỉ đơn giản là một câu hỏi hời hợt trong bữa ăn:
“Muốn ở bên nhau không?”
Anh từng cùng Cơ Thanh Thanh leo núi vào ban đêm, hai người quấn chặt trong áo lông, run rẩy chờ đợi khoảnh khắc bình minh đẹp nhất trên đỉnh núi, sau đó sẽ cõng ấy xuống khi đã ngủ gục trên vai .
Tôi thích thể thao ngoài trời, nhiều lần rủ đi leo núi, lướt sóng, đạp xe.
Nhưng lần nào cũng thờ ơ từ chối:
“Mệt lắm, không thích.”
Anh từng trốn học để cùng Cơ Thanh Thanh đi xem concert.
Dù phải thêm nhiều công việc vào cuối tuần, vẫn dành dụm tiền để mua vé concert, vé máy bay, chỉ để đưa ấy đi gặp ca sĩ mà thích nhất.
Nhưng khi tôi rủ đi concert cùng mình, lại cau mày rằng nơi đó quá ồn ào.
03
Thậm chí, họ không hề chia tay trong hòa bình.
Mà là do Cơ Thanh Thanh phản bội , người khác.
Cô ta từng đăng lên mạng than thở.
【Tôi đã người khác, trai cũ quá si , không chịu chia tay, còn cầu xin tôi đừng rời đi, tôi phải sao đây?】
Những cư dân mạng hóng hớt đã bày ra đủ trò thử thách:
【Bảo ta quỳ xuống.】
【Bắt ta đứng dưới mưa tỏ .】
【Bắt ta trốn học đi thêm, vòi thật nhiều tiền.】
…
Họ nghĩ ra hết chiêu trò này đến chiêu trò khác.
Không ngờ, chẳng bao lâu sau, Cơ Thanh Thanh đã hồi đáp.
【Tôi đã thử hết rồi, ấy vẫn không chịu chia tay.】
Thật khó tin, một người đàn ông từng cao ngạo như thế, từng bị cợt đến mức thảm như một hề.
Nhưng cuối cùng, vẫn bị ta bỏ rơi.
Tôi màn hình, tâm trạng rối bời, không thể diễn tả bằng lời.
Giống như tôi đã hân hoan mua về một món đồ sứ tuyệt đẹp.
Nâng niu trân trọng, cẩn thận bảo vệ từng chút một.
Không ngờ bên trong nó lại có một vết nứt xấu xí đến mức đau mắt tôi.
Nhưng điều tồi tệ hơn cả là…
Nó vẫn một lòng hướng về người chủ cũ, người đã không hề trân trọng nó.
04
Tôi tiếp tục lướt lên trên.
Mười năm trôi qua Cơ Thanh Thanh lại đăng một bài viết mới.
【Vòng đi vòng lại, hóa ra ấy vẫn là người đối xử với tôi tốt nhất. Chỉ cần tôi quay đầu lại, ấy vẫn luôn đứng ngay phía sau tôi.】
Bức ảnh đính kèm là bóng lưng của Tần Triệu Xuyên.
Ngày đăng bài là đúng hôm ta tìm đến .
Hôm đó, tôi và Tần Triệu Xuyên đang bàn về điểm đến cho kỳ trăng mật.
Anh đã giao toàn bộ việc chuẩn bị hôn lễ cho tôi.
Từ đầu đến cuối, những lời nhiều nhất chỉ là:
“Tùy em.”
“Sao cũng .”
“Chỗ nào cũng ổn.”
Lúc ấy tôi đã rất bực, cảm thấy quá thờ ơ với hôn lễ của chính mình.
Nhưng rồi, chỉ với vài câu dỗ dành của , tôi lại nguôi ngoai.
Tôi từng nghĩ rằng vốn dĩ là người lạnh nhạt, đối với mọi chuyện đều thờ ơ như .
Cho đến ngày hôm đó, khi Cơ Thanh Thanh mang theo giấy chẩn đoán ung thư tìm đến.
Lần đầu tiên, tôi thấy những biểu cảm sống đến thế trên gương mặt của Tần Triệu Xuyên.
Cơ Thanh Thanh khóc như hoa lê trong mưa, đôi mắt đỏ hoe.
“Triệu Xuyên, năm đó là em có lỗi với , em biết mình sai rồi. Bây giờ em mới hiểu, mới là người thực sự đối tốt với em.”
“Em bị ung thư, chỉ còn một tháng cuối cùng… Anh có thể ở bên em không?”
Khuôn mặt của Tần Triệu Xuyên vẫn lạnh nhạt.
Nhưng bàn tay giấu sau lưng lại siết chặt thành nắm .
Nhìn kỹ, môi khẽ run lên.
Trong mắt toàn là giằng co và do dự.
Tôi lạnh lùng quan sát, chờ xem sẽ đưa ra lựa chọn gì.
Ngay giây tiếp theo, Cơ Thanh Thanh yếu ớt lảo đảo, suýt ngã xuống đất.
Cuối cùng, Tần Triệu Xuyên cũng đậy, lao đến ôm chặt ấy vào lòng.
Gương mặt Cơ Thanh Thanh thoáng vẻ ngượng ngùng, ánh mắt đầy dịu dàng .
“Triệu Xuyên…”
Hai người họ say đắm nhau, ánh mắt quấn quýt không rời.
Tối hôm đó, Tần Triệu Xuyên đưa ấy vào ở trong căn hộ tân hôn của chúng tôi.
Tôi cãi nhau với , ầm lên.
Nhưng không hề lay .
Chỉ lạnh lùng tôi như đang một kẻ điên loạn.
Rất lâu sau, mới chậm rãi lên tiếng, giọng nhẹ như lông vũ, lại nặng trĩu trong tim tôi:
“Thi Thư, Thanh Thanh mắc bệnh nan y, ấy chỉ muốn ở bên trong tháng cuối cùng.”
“Còn em, em có cả cuộc đời của , như thế vẫn chưa đủ sao?”
Bạn thấy sao?