Chỉ Là Người Chơi [...] – Chương 4

Người đàn ông lực lưỡng có vẻ rất coi trọng Triệu Cương, đối phương vừa hỏi một câu, ông ta liền đáp: "Cũng chẳng có gì cả, chỉ là từ sau khi Phương Linh Linh chết, ta cứ liên tục lẩm bẩm là đã thấy ma..."

Ông ta dừng lại một chút: "Sau đó ta cũng đã chết theo."

Mạnh Thức Cẩn: "Vậy là các người cũng không hỏi xem ông ta đã thấy cái gì à?"

Sắc mặt của người đàn ông lực lưỡng hiện giờ có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, ông ta trả lời với thái độ lạnh lùng: "Nếu có chút kiến thức về thần bí học thì nên biết rằng có rất nhiều thứ không thể ra , cũng không thể nghe thấy ."

Ý ông ta là đang chê không hiểu cái gì.

Mạnh Thức Cẩn: "..."

Hoàng Lương Vũ hắng giọng: "Chỉ là kiếm cớ để che giấu sự nhát gan của mình mà thôi."

"Tiểu Vũ." Giọng của Triệu Cương trở nên trầm thấp, dường như đang nhắc nhở ta vì vô lễ.

Hoàng Lương Vũ không thêm gì nữa, chỉ âm thầm cong môi .

Ngọn đèn dầu thắp ở giữa bàn phát ra âm thanh nho nhỏ, người đàn ông quấn băng ngồi đó một lúc, thấy mọi người đều không còn ý định thêm gì nữa, bèn đưa tay che miệng ngáp một cái: "Nếu như không muốn thêm gì nữa thì tôi đi ngủ đây."

Lời vừa ra, liền vỡ bầu không khí im lặng khi mỗi người đều đang nghĩ đến những tính toán của riêng mình.

Rõ ràng là có người vẫn đang cảm thấy lo lắng lại chẳng chịu mở lời, đến cả người duy nhất đã tiết lộ một ít thông tin là người đàn ông lực lưỡng cũng chỉ một cách lấp lửng, nếu như mọi người đều không có suy nghĩ sẽ thành thật trao đổi với nhau những gì mà mình biết, thì tiếp tục ngồi lại đây cũng chỉ tổ lãng phí thời gian.

"Thôi , hôm nay mọi người cũng mệt rồi, hay là cứ về phòng nghỉ ngơi sớm đi." Ngải Kiến Thụ đứng dậy : "Nếu như có thêm phát hiện gì thì chúng ta có thể trao đổi sau."

Triệu Cương cũng đứng dậy theo, ông ta cao hơn Ngải Kiến Thụ ít nhất là 10 cm, lúc về ông ấy mí mắt hơi cụp xuống, không rõ biểu cảm như thế nào: "Chỉ ngồi đây chuyện quả thật cũng không phải cách hay, đến tối mọi người hãy nghĩ kĩ lại về lời bài hát, ý phòng vệ cho tốt... Hy vọng là ngày mai có thể thấy các vị vẫn còn sống."

Mạnh Thức Cẩn không lời nào.

Cô đang nghĩ, ông ta quả thật biết cách chuyện.

Lưu Cường thấy vẻ mặt muốn rồi lại thôi của , cố gắng trở nên bình tĩnh mà vỗ vỗ vai : "Đừng lo lắng quá, nếu như thấy sợ thì em có thể đến phòng tìm và thầy Ngải."

Nghe , quay sang ấy, định bảo rằng nếu như lúc răng không đập lập cập vào nhau thì có lẽ lời này sẽ có sức thuyết phục hơn.

Đám người dần tản đi, Mạnh Thức Cẩn lúc này mới phát hiện Ngải Kiến Thụ và Lưu Cường ở chung một phòng, người đàn ông lực lưỡng ở cùng với người đàn ông gầy gò, những người còn lại thì đều ở phòng riêng.

"Chúc các vị may mắn." Trước khi rời đi, Triệu Cương .

Nghe thấy lời này của ông ta, Mạnh Thức Cẩn cảm thấy hơi khó chịu, cũng không đến mức có gì đó kì quái.

Đúng vào lúc này, một thân ảnh đi sát sau lưng , nhẹ nhàng một câu: "11 giờ."

Mạnh Thức Cẩn không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra đây là giọng của người đàn ông quấn băng kia.

Nhưng "11 giờ"?

Cái gì 11 giờ?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...