Chỉ Là Người Chơi [...] – Chương 1

Chỉ là bình thường thì cũng không đến mức phải lưu lạc đến những vùng hoang vu, hơn nữa còn phải học cách sinh tồn ở nơi hoang dã?

Trong lòng Mạnh Thức Cẩn bất giác cũng có cùng cảm nhận với người tên Tiểu Lưu kia, ông thầy họ Ngải này đúng là cẩn thận quá mức rồi.

Sau đó, qua một lúc lâu, lại cảm thấy sức lực trên cơ thể này đã hồi phục kha khá rồi, vì thử mở mắt mình ra xem.

Thứ đầu tiên đập vào trong mắt là ánh đèn vàng lờ mờ như nắng chiều, đám muỗi bay qua bay lại quanh chiếc đèn treo có màu đồng cổ, cùng với đó là nền nhà đã ngả sang màu vàng ố.

Có điều tầm lại thấp đến đáng kinh ngạc.

Vật dụng trong nhà theo kiểu phương tây có màu sắc sặc sỡ không tả nổi, rèm cửa sổ bằng vải nhung dày bị buộc chặt, phong cảnh bên ngoài cửa sổ tối om như cái miệng của một con quái vật khổng lồ... Nhìn thấy một cảnh tượng như , dường như nếu không kể ra hai câu chuyện kì quái nào đó thì quả là hổ thẹn đối với thân phận sinh viên chuyên ngành thần bí học của .

Mạnh Thức Cẩn quan sát xung quanh căn phòng một vòng, lúc này mới chống tay xuống giường để ngồi dậy, sang người đang đứng bên cạnh giường.

"Thức Cẩn à, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!" Chàng trai có gương mặt tròn tròn phấn khích đến gần hơn: "Lúc nãy em đúng là dọa chết rồi, chỉ sợ em cũng sẽ không tỉnh lại giống như những người kia..."

Anh ấy đang dở bỗng bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Mạnh Thức Cẩn, lời lập tức im bặt.

Cô ngập ngừng tiếp: "Cái gì mà không bao giờ tỉnh lại nữa?"

Có phải là kiểu mà đang hiểu không?

Nghe , Tiểu Lưu nhất thời rụt đầu lại, giải thích cho với gương mặt kiểu "nghĩ lại là thấy sợ": "Chúng ta vốn dĩ không phải là muốn lên trên tầng kiểm tra hình hay sao, sau đó tự dưng em ngã lăn ra, chỉ có thể đưa em về phòng... Kết quả là chưa rời khỏi đó bao lâu, lại có thêm người chết rồi."

"Lại có thêm người chết rồi?" Mạnh Thức Cẩn nhắc lại lời của ấy với một gương mặt vô cùng bình tĩnh, kì thực trong lòng đang cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Cô chỉ là đi nghiên cứu những chuyện kì dị thôi mà, hoàn toàn không phải bên ngành dịch vụ chôn cất người đã chết, sao có thể cảm thấy vui vẻ khi nhận tin này...

"Đúng , chính là tên béo sống ở đầu hành lang phía bên kia đó." Tiểu Lưu sợ hãi nắm chặt lấy hai cánh tay của mình: "Đến thời điểm hiện tại vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân tử vong, nghe là ở hiện trường khá đáng sợ, khắp nơi đều là máu... Đầu cũng không thấy đâu nữa rồi."

"...Đầu?"

Mạnh Thức Cẩn dừng lại, cúi đầu xuống tìm giấy, trong khoảnh khắc ánh mắt dừng lại trên sàn nhà nhẵn bóng, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, theo hướng hơi chéo ở trên cửa sổ.

Từ góc độ này, vừa vặn có thể thấy một gương mặt sưng phù trắng bệch đang chằm chằm vào qua một lớp kính, hai con mắt bởi vì lúc chết không nhắm lại nên đang mở to đến cực đại, đồng tử trống rỗng không hề chớp lấy một lần đang dán chặt lên người .

"Anh xem, có phải cái này hay không?" Cô giơ tay lên, con ngươi đen láy khi về phía Tiểu Lưu dường như trở nên sâu không thấy đáy.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...