Chỉ Là Một Đêm – Chương 2

Tôi đã mất cả một năm.

Cuối cùng cũng giúp ấy giành dự án đó, giúp ấy có thêm lợi thế trong cuộc đấu tranh gia tộc.

Hoàn thành nhiệm vụ xong, tôi nôn nóng trở về nước, muốn báo tin vui này cho ấy, rằng tôi không phụ lòng tin và sự mong chờ của ấy.

Lục Yến, cũng đã đích thân đến sân bay đón tôi.

Không chỉ

Anh ấy còn dẫn tôi đi ăn bữa tối dưới ánh nến lung linh, tặng tôi món quà mà tôi muốn.

Chúng tôi nhảy múa trong phòng tổng thống của một khách sạn, cùng nhau xuống thành phố qua cửa sổ bằng kính lớn.

Anh ấh ôm tôi, cúi xuống hôn môi tôi, rằng tôi mãi mãi là Sơ Sơ tốt nhất của ấy.

Tôi đã nghĩ đây chính là hạnh phúc, ước nguyện bao nhiêu năm nay đã thành hiện thực, tôi thực sự rất phấn khích.

Nhưng cuối cùng, hóa ra tất cả chỉ là một trò .

Kiều Nhã, khi mẹ tôi bị bệnh phải nhập viện, ta đã lao vào phòng bệnh, trước mặt bao nhiêu người, ta quỳ xuống, giả bộ cầu xin mẹ tôi trả lại ba cho ta, để ta không phải trở thành đứa trẻ không có cha.

Vì chuyện đó, mà mẹ tôi đã bị dồn đến mức nôn ra máu ngay tại chỗ, bệnh ngày càng nặng.

Sau khi mẹ tôi qua đời, Kiều Nhã càng trở nên ngang ngược.

Cô ta dựa vào sự thương của ba tôi, vừa công khai vừa bí mật bắt nạt tôi, dù là ở trường ta cũng tạo nhóm bắt nạt tôi, hay giả vờ yếu đuối vô tội, nhiều lần hãm tôi.

Tất cả những điều này, Lục Yến đều từng tận mắt chứng kiến.

Anh ấy biết rõ những gì tôi đã trải qua, cũng thấy mặt thật của Kiều Nhã, và càng biết tôi căm ghét ta và mẹ ta đến mức nào.

Vậy mà hôm nay, ấy lại dùng cách này, để sỉ nhục tôi một cách tàn nhẫn.

Thậm chí khi tôi vừa lao ra khỏi cửa, ấy vẫn vô tư : “Sơ Sơ, đây là cơ hội duy nhất đấy, em thật sự không nắm lấy sao?”

Nhìn xem, cái giọng điệu như ban ơn ấy.

“Nắm lấy cái gì? Nắm lấy để trở thành người bí mật của , cùng qua đêm? Rồi trở thành tiểu tam cho chồng của con của tiểu tam sao?”

Tim tôi nhói đau, và càng thêm thất vọng.

Lục Yến nhẹ: “Chuyện này là đôi bên tự nguyện, em nghe có vẻ nặng lời quá. Hơn nữa, bây giờ đã có vị hôn thê. Cách trang trí tối nay Nhã Nhã rất thích, nếu em đi, sẽ để ấy đến đây, xem như là buổi hẹn hò ngọt ngào.”

Nếu ban đầu tôi chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, thì khi Lục Yến thực sự lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Nhã, bảo ấy đến khách sạn vì có một bất ngờ dành cho ấy, trong lòng tôi chỉ còn lại sự thất vọng.

Lục Yến trước đây tốt như , sao bây giờ lại… trở nên tệ bạc đến thế?

Tôi không thể hiểu nổi, thực sự không thể hiểu nổi.

, tôi chỉ biết trốn vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại, cả người tôi như quả bóng xì hơi, đứng cũng không vững.

Có lẽ vì tôi cảm thấy cảm bao nhiêu năm nay của mình, đến cuối cùng ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không nhận , thật sự quá đáng buồn.

Thang máy đi xuống, cho đến khi cửa mở ra, tôi mới đưa tay lau khô nước mắt nơi khóe mắt.

Giữ lại chút tự trọng cuối cùng, từng bước rời khỏi khách sạn.

Khi tôi vừa ra đến ngoài cửa khách sạn, điện thoại bất ngờ reo lên, là tin nhắn từ Phí Thương.

Anh chúc tôi… sinh nhật vui vẻ.

Phải rồi.

Hôm nay là sinh nhật tôi.

Vì tôi đã cố gắng dồn hết thời gian việc, để có thể về nước vào ngày hôm nay, chỉ để có thể cùng Lục Yến đón sinh nhật, nghe ấy chúc tôi một câu sinh nhật vui vẻ.

Kết quả là, không có lời chúc mừng sinh nhật, cũng không có bánh kem.

Chỉ có sự sỉ nhục dành cho tôi.

Tôi nắm chặt điện thoại, nước mắt bỗng không kìm mà rơi xuống màn hình.

Nhìn vào tin nhắn của Phí Thương.

Suốt một năm ở nước ngoài, tôi và đã quen biết nhau thông qua công việc.

Anh là một người rất tốt.

Tốt đến mức có lúc tôi đã nghĩ, nếu cuộc đời tôi không có sự xuất hiện của Lục Yến, có lẽ tôi thực sự sẽ thích .

Nhưng tiếc là, trên đời này không có chữ “nếu”.

Tôi từng bị cuốn hút bởi hình ảnh chàng trai tỏa sáng trong ký ức thời niên thiếu.

Khi tôi phải đối mặt với sự tan vỡ của gia đình tôi, Lục Yến là ánh sáng duy nhất xuất hiện bên tôi, khiến tôi muốn dành cả đời để theo đuổi.

, tôi đã từ chối lời tỏ của Phí Thương và quyết định quay về nước, để tìm đến người mà tôi .

Nhưng bây giờ lại, quyết định của tôi có vẻ thật ngớ ngẩn.

Như đã hạ quyết tâm, tôi gọi đến số điện thoại mà chỉ dành riêng cho một mình tôi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

“Sơ Sơ, sinh nhật vui vẻ. Sau khi về nước… chắc em vui lắm nhỉ.”

Giọng ở đầu dây bên kia có chút nặng nề, vẫn cố gượng .

Tôi chợt nhớ lại lời trước khi tôi về nước.

Anh từng : “Kiều Sơ, cần một đối tượng liên hôn. Nếu có cơ hội, xin em hãy chọn , em sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”

Không ngờ, lời đó lại trở thành sự thật.

Tôi gượng rồi chậm rãi hỏi : “Phí Thương, nếu bây giờ em … em cần một đối tượng liên hôn, còn sẵn lòng không?”

Ở bên Lục Yến từng là ước mơ thời niên thiếu của tôi, nó cũng giúp tôi đứng vững trong Tập đoàn Kiều Thị.

Nhưng giờ đây, ấy muốn kết hôn với Kiều Nhã.

Tôi đã mất đi người mình , và có thể vì cuộc hôn nhân của họ mà mất luôn quyền thừa kế Tập đoàn Kiều Thị.

Nhưng Tập đoàn Kiều Thị chứa đựng tâm huyết cả cuộc đời của mẹ tôi, tôi không thể để quyền thừa kế rơi vào tay Kiều Nhã.

, tôi cũng cần một người có thể giúp tôi trong cuộc hôn nhân này.

“Nếu đồng ý, thì vào mùng 8 tháng sau, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Đó là một ngày tốt, ngày mà tôi đã định sẵn để tỏ Lục Yến trước khi về nước.

Dùng ngày đó để kết hôn, có lẽ cũng không tệ.

Đầu dây bên kia chỉ im lặng một lúc.

Rất nhanh, giọng của Phí Thương vang lên.

“Anh đã rồi, nếu em cần đối tượng liên hôn, sẽ là người lựa chọn tốt nhất.”

“Vì … Sơ Sơ, em hãy quay lại đi.”

03

Tôi quay lại, ngay lập tức thấy Phí Thương đứng cách đó không xa.

Anh mặc áo khoác màu đen, một tay kéo vali, tay kia cầm điện thoại.

Khi thấy tôi thấy , giơ điện thoại lên và vẫy tay với tôi.

“Phí Thương, sao lại về nước?”

Tôi nhanh chóng bước đến trước mặt , từ đầu đến chân, có lẽ vừa xuống máy bay đã vội vã đến đây.

Phí Thương mỉm với tôi: “Trốn ở nước ngoài lâu như , nghĩ cũng đã đến lúc nên về lại quê hương rồi.”

Tôi hiểu ý nghĩa trong lời của .

, tôi không tiếp tục chủ đề này nữa.

Thay vào đó, tôi chỉ vào điện thoại.

“Chuyện em vừa với , em không đâu. Phí Thương, thực sự đồng ý chứ?”

Phí Thương gật đầu, rồi bất ngờ gõ nhẹ vào trán tôi.

“Liên hôn vốn dĩ là đề nghị trước. Sơ Sơ, em không cần tự trách mình, vốn đã có chút ích kỷ, hơn nữa nếu kết hôn với em, đối với cũng rất có lợi.”

Gia đình Phí Thương, không giống với gia đình tôi.

Tôi có một người cha tồi tệ, ngoại trong khi chưa ly hôn với mẹ tôi và sinh ra Kiều Nhã. Khi mẹ tôi lâm bệnh nặng, ông ta vẫn để cho tiểu tam và con riêng của họ đến nhà, khiến mẹ tôi tức giận mà qua đời.

Chưa đầy ba tháng sau khi mẹ tôi mất, ông ta đã kết hôn với tiểu tam.

Từ đó, ông ta hoàn toàn thiên vị Kiều Nhã yếu đuối kia.

Thậm chí, quyền thừa kế Tập đoàn Kiều Thị vốn thuộc về tôi, ông ta cũng muốn trao cho Kiều Nhã.

Nhưng đáng tiếc, đó là cơ nghiệp mà mẹ tôi đã cùng ông ta dựng.

Trước khi mất, mẹ tôi đã chuyển toàn bộ cổ phần của bà sang tên tôi.

Tôi có đủ quyền lực để đối đầu với ông ta, và nếu mọi chuyện bị đẩy lên mức căng thẳng, thì chẳng ai lợi cả.

Vì thế, gia đình tôi vẫn duy trì một sự cân bằng kỳ lạ.

Còn cha mẹ của Phí Thương thì rất hạnh phúc bên nhau.

Họ có ba người con trai, Phí Thương là con thứ hai.

Điều này có nghĩa là, cả là người nhận nhiều sự ý của cha, còn em út thì mẹ cưng chiều. Chỉ có Phí Thương là người bị bỏ quên.

Và vì thế, sản nghiệp của gia đình Phí cũng luôn ngập tràn những cuộc tranh đấu giữa ba em.

Anh cả và em út, mỗi người đều có sự hậu thuẫn riêng.

Chỉ có Phí Thương là phải chiến đấu một mình.

Thậm chí, còn bị chính mẹ ruột mình hãm , bị đuổi ra nước ngoài.

Anh chỉ giao một công ty con không quá quan trọng, nó coi như là sự bù đắp.

Nhưng nhờ đó, tôi đã gặp , và vì số phận bi thảm giống nhau, chúng tôi đã trở thành thân.

Anh không ngu ngốc, ngược lại rất thông minh.

Chỉ là sau những gì mẹ , đã có phần thất vọng, nên không muốn trở về nước.

Bây giờ trở về, tất nhiên là để giành lại tất cả những gì thuộc về mình.

, nếu chúng tôi muốn liên kết với nhau, có thể tăng cường sức mạnh cho nhau, thì liên hôn chính là lựa chọn tốt nhất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...