Chỉ Là Diễn Một [...] – Chương 8

Lục Tinh Trạch không nhịn nữa, bật ra thành tiếng.

Nhìn ánh mắt sâu thẳm ấy, lại còn xen chút châm chọc, tôi có cảm giác như bị xem thành trò .

Tôi và Ôn Chỉ Vận đưa mắt nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Thôi, cũng đẹp đôi đấy. Chị học trên, em học dưới, không phiền hai người nữa. Đi thôi, Ôn Chỉ Vận.”

Tôi hừ một tiếng, chẳng buồn thêm người đàn ông dễ thay lòng này nữa, xoay người bỏ đi.

“Chị ấy có trai rồi. Chị ấy có một bộ sách tài liệu phiên bản giới hạn, chỉ đến để mua lại.”

Giọng của vang lên phía sau, nghiêm túc nhẹ nhàng, nghe sao mà dễ chịu.

“Ồ~”

Tâm trạng tôi từ âm u bỗng chốc bừng sáng, cũng nhờ một câu ấy mà thấy yên lòng hẳn.

“Đường Tinh Nhiên, em đến là vui lắm rồi.”

“Ừm.”

Tôi không quay đầu lại, môi thì không kìm mà khẽ cong lên, một nụ rất nhỏ, rất khẽ.

13

Tôi bắt đầu nhận ra bản thân có gì đó không ổn.

Dạo gần đây cứ hay ngồi đờ ra mấy tấm hình của Lục Tinh Trạch mà tôi tải từ các group trong trường về.

Cảm giác ấy vẫn đẹp trai như trước, mà lại có gì đó… đẹp hơn nữa.

Chẳng lẽ tôi thật sự thích Lục Tinh Trạch rồi?

Nhận ra bản thân đang nghĩ quẩn, tôi lập tức xóa sạch toàn bộ hình ảnh mới tải.

Phải bóp chết cái ý nghĩ nguy hiểm này từ trong trứng nước.

Cách tốt nhất là dồn tâm trí vào học hành.

Đúng lúc đó, Lê Lệ rủ tôi cuối tuần đi leo núi.

Tôi đồng ý ngay.

Biết đâu ra ngoài hít thở không khí trong lành lại khiến lòng nhẹ nhõm hơn.

Lịch hẹn là thứ Bảy.

Tới lúc xuất phát tôi mới biết, Lê Lệ còn rủ thêm mấy “trai ngoan” khoa Luật.

Tất nhiên, Cố Duẫn Hi cũng có mặt.

Từ sau vụ hết mọi chuyện lần trước, ta không thèm giả vờ nữa, vừa thấy tôi đã lập tức lườm cho một cái rõ dài.

Nếu không nể mặt Lê Lệ, tôi đã cho Cố Duẫn Hi một trận để dẹp bớt cái tính kiêu căng của ta rồi.

Vì đông người nên chúng tôi chia ra đi hai xe.

Dĩ nhiên tôi sẽ không chọn xe có Cố Duẫn Hi. Không phải thấy cái mặt khó ưa của ta, cả hành trình cũng nhờ mà thoải mái hơn nhiều.

Hai tiếng sau, cả nhóm đến nơi.

Ngọn núi này khá nhiều người thích leo núi chọn chinh phục vì khung cảnh rất đẹp, chỉ là chưa khai thác hoàn thiện nên vẫn còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.

Thời tiết hôm nay khá tốt, hành trình leo núi cũng tương đối suôn sẻ.

Đứng trên đỉnh núi cao, tôi cảm nhận rõ rệt hơi thở của thiên nhiên.

Đúng là có loại sức mạnh khiến con người ta thấy tâm trí nhẹ nhõm, thư thái hẳn ra.

Chuyến đi này quả thực không uổng công.

Trời dần sụp tối, tôi ngẩng đầu lên — bầu trời đang nắng bỗng chốc đã bị những đám mây xám xịt bao phủ.

Làn gió lướt qua người cũng mang theo hơi lạnh âm u.

Báo hiệu một cơn giông sắp đến.

Thế là tôi đề nghị cả nhóm xuống núi.

“Con nhỏ nhát gan, sợ thì tự xuống đi.”

Cố Duẫn Hi – tên đáng ghét đó – lại mở miệng mỉa mai tôi nhát gan, bảo tôi muốn thì tự xuống trước.

Bọn họ vẫn kiên quyết đi tiếp.

Phía trước là khu chưa khai thác, nơi này không phải dạng khu du lịch khép kín, nên những người có kỹ năng vẫn phép đi vào.

Lê Lệ cũng , nếu tôi sợ thì cứ xuống trước chờ họ.

Tôi chẳng buồn quan tâm đến đám người điên đó nữa, kiên quyết một mình xuống núi.

Vừa đi vừa rủa Cố Duẫn Hi đúng là đồ đáng ghét không ai bằng.

Nhưng công nhận ngọn núi này đúng là lớn thật, tôi đi mãi mà cứ có cảm giác như đang vòng vòng tại chỗ.

Đúng là xui tận mạng — trời bắt đầu đổ mưa như trút nước.

Vốn đã là một đứa mù đường, lại gặp mưa lớn, tôi chỉ còn biết dựa vào ký ức để lần mò đường về.

La bàn không mang theo, điện thoại thì đã bị mưa hỏng.

Cây cối nơi đây thì cây nào cũng giống cây nào.

Trời lại càng lúc càng tối đen đáng sợ.

Không biết giẫm trúng cái gì, chân tôi trượt một phát, rồi cứ thế lăn mấy vòng, cuối cùng bị một thân cây chặn lại mới dừng .

Tôi cảm nhận ý thức mình đang dần mờ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...