Từ lần đó, cứ có đồ ăn thừa hay mới, ta đều đưa hết cho tôi.
Sau này thấy phiền, ta còn dặn luôn: thấy gì thích thì cứ lấy, không cần báo cáo.
Nhờ phúc của ta, suốt ba năm cấp ba, tôi tiết kiệm không ít tiền tiêu vặt.
Tiền tiết kiệm đó, tôi dùng để mua sách tham khảo và đề thi hay hơn.
3
“Đường Tinh Nhiên, cho em một cơ hội, nhé.”
Năm lớp 12 – giai đoạn nước rút – tôi bị “trùm trường” Trần Sở Dương chặn lại ở lối đi gần ký túc xá, trước mặt bao người mà tỏ .
“Xin lỗi, tôi không thích .”
Tôi dứt khoát từ chối, dù đã nghe không ít lời đồn về Trần Sở Dương. Dù có bị ta đánh cho sưng mặt, tôi cũng phải nhanh chóng cắt đứt mối liên hệ với loại người thế này.
“Em có người thích rồi à?”
Anh ta tỏ ra kích , siết chặt lấy tay tôi, còn dùng lực mạnh hơn.
“Không có!”
Tôi cố gắng giữ gương mặt vô hết mức có thể.
“Vậy tại sao lại từ chối tôi?”
Trần Sở Dương mắt đỏ hoe, qua thì có vẻ ta thật sự sâu đậm.
“Học sinh thì việc chính là học, không phải đương. Mục tiêu của tôi là 985, hiểu chưa?”
Tôi đã cố gắng suốt bao nhiêu năm, giờ sắp tới đích rồi, tuyệt đối không thể vì một gã phiền phức như ta mà huỷ hoại tương lai.
“Là vì Lục Tinh Trạch đúng không?”
Lực siết trong tay ta dần buông lỏng, cánh tay cũng từ từ hạ xuống, khóe môi nhếch lên nụ mỉa mai.
“Hả?”
Tôi ngơ ngác. Tôi với Lục Tinh Trạch chẳng qua chỉ là cùng lớp kiêm cùng bàn thôi mà.
Tin đồn trong trường này lan nhanh đến rồi sao?
“Cậu ta có đẹp trai bằng tôi đâu, dựa vào cái gì hả?”
Trần Sở Dương gào lên kích , mạch máu ở cổ nổi cả lên.
“Chỉ dựa vào việc học không giỏi bằng cậu ấy, còn ngoại hình cũng kém cậu ấy.”
Tôi buột miệng ra, ai ngờ đúng lúc đó, Lục Tinh Trạch từ phía bên kia đi tới, vừa khéo lướt ngang qua.
“Cảm ơn nhé.”
Cậu ấy nhẹ một câu.
Tôi thật sự muốn cảm ơn trời đất.
Khoan đã, cậu ấy sẽ không hiểu lầm chứ? Tôi thề là tôi không có chút ý gì với cậu ấy đâu.
Chẳng qua là dùng Lục Tinh Trạch để đập tan ảo tưởng của Trần Sở Dương – lựa chọn hoàn hảo nhất mà thôi.
Trần Sở Dương tuy là “trùm trường”, phải công nhận ta có chút kiêng dè Lục Tinh Trạch.
Lục Tinh Trạch học giỏi, lòng thầy , quan trọng hơn là từng có lần Trần Sở Dương hẹn đánh nhau với cậu ấy.
Không ai biết kết quả ra sao.
Chỉ có tin đồn rò rỉ tới tai tôi rằng Trần Sở Dương bị Lục Tinh Trạch đè bẹp hoàn toàn.
Từ đó trở đi, hai người nước sông không phạm nước giếng.
“Ha, Lục Tinh Trạch, Đường Tinh Nhiên, hai người đúng là có gian .”
Trần Sở Dương gào lên như hóa điên.
“Hả?”
Tôi và Lục Tinh Trạch đưa mắt nhau, đều cảm thấy tên này thật sự có vấn đề thần kinh.
“Lục Tinh Trạch, cứ chờ đấy cho tôi.”
Anh ta buông lời đe dọa rồi chạy biến đi, không ngoái đầu lại.
Còn lại tôi và Lục Tinh Trạch vẫn đứng ngây ra đó, chưa hoàn hồn vì chuyện vừa xảy ra.
“Hắn ta đúng là bệnh nặng không cứu nổi.”
Lục Tinh Trạch lạnh mặt, khuôn mặt đẹp đến sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm như bị bao phủ bởi một lớp sương mù đầy bí ẩn.
“Đàn ông chỉ chậm trễ hành trình tiến tới tương lai tươi sáng của tôi.”
Tôi không cần nghĩ ngợi mà luôn, vì từ nhỏ đến giờ, tôi vẫn luôn tin vào điều đó.
4
Tôi vẫn còn nhớ hôm đó là ngày tuyết đầu mùa.
Người cha luôn thương tôi hết mực, lại đang ôm một người phụ nữ khác, thậm chí còn hôn ta.
Cha tôi vốn nổi tiếng là người đàn ông đẹp trai, mẹ tôi tuy cũng có nhan sắc, đứng cạnh ông, trông thật nhạt nhòa.
Lúc còn nhỏ, bà ngoại từng khuyên mẹ tôi, mẹ cứ như bị trúng bùa, sống chết cũng phải đến với cha tôi.
Tôi từng nghĩ, họ đến với nhau vì .
Mẹ cũng từng nghĩ như , nên mới bất chấp tất cả để lao về phía chàng trai mình .
Nhưng đời thì không ngừng tát những cú đau để nhắc phải tỉnh ra.
Dù là xa hoa trụy lạc hay mê muội sống mơ, thì cuộc đời cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Ngày ly hôn, mẹ bình tĩnh đến mức đáng sợ, sắc mặt như tro tàn, không còn chút cảm nào nữa.
Từ khi học cấp ba, mẹ đã cha suốt hai mươi năm, cuối cùng chỉ đổi lại mười năm vợ chồng.
Không rõ là duyên phận, hay là nghiệt duyên.
Mẹ đã dùng mười sáu năm cuộc đời để sưởi ấm trái tim một người đàn ông.
Bà từng tin rằng, đến cả băng đá cũng sẽ tan chảy.
Về sau mẹ tôi cuối cùng cũng hiểu ra, cái gọi là “bạch nguyệt quang” (mối khắc cốt ghi tâm) có sức công khủng khiếp đến mức nào.
Đúng là có thể nát một người không còn chút gì nguyên vẹn.
Mẹ đau lòng đến tột độ, từng muốn tự sát để cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.
Là tôi đã giật lấy con dao gọt hoa quả từ tay bà, thậm chí còn vô cắt trúng tay mình, mới khiến mẹ tỉnh ra.
Tôi không trách mẹ vì đã từng muốn bỏ rơi tôi, cũng không trách mẹ vì từng hành hạ bản thân.
Vì tất cả đều do cha tôi – một gã đàn ông tệ bạc không có giới hạn.
Tôi vốn chẳng mong đợi gì ở đàn ông kể từ năm mười tuổi.
So với việc phó thác cuộc đời cho một người đàn ông có thể thay lòng đổi dạ bất cứ lúc nào, tôi thà tự mình mạnh mẽ lên, để mẹ có thể sống vui vẻ, an nhàn những năm tháng về sau.
Tôi từng với mẹ: “Không sao đâu, không có bố thì vẫn còn có con.”
Mẹ , ôm chặt tôi vào lòng. Ngay sau đó, tôi cảm thấy lưng mình thấm ướt vì nước mắt.
Đó là lần cuối cùng tôi thấy mẹ khóc.
Từ giây phút ấy, tôi biết mẹ đã tái sinh – dù không vì bản thân, thì cũng sẽ vì tôi, vì ông bà ngoại mà từ bỏ quá khứ, cố gắng sống tiếp.
5
“Tinh Nhiên ơi, có chàng đẹp trai chất lượng cao nè có hứng thú không? Học bá của khoa Luật luôn đấy!”
Một giọng phấn khích kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi theo tiếng gọi – là Lê Lệ, cùng phòng của tôi, một nàng vừa xinh đẹp lạnh lùng lại rất có sức hút.
“Không hứng thú, lát nữa tớ còn phải lên phòng thí nghiệm.”
Tôi từ chối thẳng.
“Xuất hiện một chút thôi, người ta mời ăn lẩu, không chê gì cả, muốn gọi gì thì gọi. À, còn có cả phí xuất hiện 500 tệ đó.”
Điều kiện Lê Lệ đưa ra thực sự quá hấp dẫn – vừa có tiền, vừa ăn lẩu.
Mà đã là con thì mấy ai cưỡng lại sức hút của lẩu?
Thế là dưới sự sắp xếp của Lê Lệ, bốn đứa bọn tôi cùng nhau tới nhà hàng lẩu lớn và sang nhất trong thành phố.
Khu vực trung tâm náo nhiệt, bốn chàng trai với phong cách khác nhau đồng loạt quay sang mỉm tụi tôi.
Tôi cuối cùng cũng hiểu “chất lượng cao” trong lời Lê Lệ là gì.
Thật sự, mấy chàng bên khoa Luật này đúng là vừa trông thấy đã có cảm giác “rất gì và này nọ”.
Trông họ chẳng giống sinh viên Luật gì cả, mà giống idol đang tập luyện để debut hơn.
“Các em là sinh viên khoa Vật lý à? Mau ngồi đi, ngồi đi.”
Một chàng đeo kính đen, trông ngoan ngoãn lên tiếng trước.
Sau một màn giới thiệu đơn giản, cả bàn lập tức bắt đầu gọi món và nhúng thịt.
Bạn thấy sao?