Chị Họ Không Phải [...] – Chương 2

5

Hôm sau, Hứa Duyệt rời khỏi căn hộ của tôi, còn Ứng Diêu thì mấy ngày liền không quay lại.

Anh đang đi thị sát ở tỉnh ngoài, vì mấy cửa hàng trực thuộc sắp khai trương cùng lúc.

Có vài lần gọi video, tôi thấy Hứa Duyệt ở phía sau . Anh vội vàng giải thích:

“Chị họ gọi hỏi tiến độ, nghe đang ở thành phố lân cận nên chạy qua xem thử. Cũng nhờ chị ấy giúp, đỡ bao nhiêu việc, bố còn khen nữa đấy.”

Những cậu ấm như Ứng Diêu cả đời chỉ muốn vượt qua cái bóng của cha ông, và cũng không ngoại lệ.

Bố và ông nội đều là doanh nhân cực kỳ thành công. Dù bản thân cũng không tệ, luôn bị ánh hào quang của họ che lấp, vẫn luôn muốn chứng minh mình.

Lần này, chuỗi cửa hàng mới của phủ khắp mấy thành phố, tốc độ nhanh, vị trí tốt. Ngay cả ông và bố trong bữa ăn cũng không tiếc lời khen ngợi.

Ứng Diêu chuyển khoản cho tôi hai trăm nghìn tệ, là muốn tôi thay mặt mua tặng chị họ một chiếc túi hàng hiệu:

“Anh biết là vì em nên chị ấy mới giúp. Em đi tặng thì hợp lý hơn, vẫn biết giữ chừng mực mà.”

Nói xong còn thêm:

“Chọn cái chị em thích nhé, nếu thiếu chuyển thêm.”

Tôi lấy điện thoại gọi cho chị họ, vừa kết nối liền :

“Cảm ơn chị đã giúp trai em nha, ấy muốn tặng chị một chiếc túi khoảng 200 nghìn tệ, chị có thích cái nào không? Hay em chuyển khoản luôn?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi vang lên một giọng nam hơi trầm:

“Thư Tâm? Bạn trai em tặng đồ cho Hứa Duyệt gì?”

Trời đất ơi, tên chị họ và rể cũ của tôi chỉ khác nhau một chữ, tôi lại gọi nhầm cho Phó Vân Diễn, chồng cũ của chị họ!

Phó Vân Diễn, tôi và chị họ đều là cùng trường. Anh ấy lớn hơn tụi tôi một khóa, thi thoảng có sinh hoạt câu lạc bộ chung.

Tôi từng khen ấy ga lăng một lần, ngay hôm sau chị họ bắt đầu công khai theo đuổi ta.

Con theo đuổi con trai như tấm lụa mỏng, hai tuần sau hai người họ chính thức nhau. Sau nhiều lần hợp rồi tan, cuối cùng cũng cưới ngay sau khi tốt nghiệp.

Rồi ba năm sau lại ly hôn.

6

Để tránh hiểu lầm với vị kim chủ vẫn gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho chị họ, tôi vội giải thích:

“Không không, là trai em nhờ chị ấy giúp chuyện công việc thôi. Mà cũng phải cảm ơn nữa, nhờ tài nguyên bên mà thương hiệu snack của trai em mới mở rộng thế này.”

Anh mỉa:

“Tôi còn tưởng ấy tự khởi nghiệp, hóa ra là giúp trai em à? Còn tâm huyết hơn với tôi đấy.”

Tôi chưa kịp gì, lại tiếp:

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Túi tôi mua, tiền em cứ giữ lấy.”

Tôi chuyển lại tiền cho Ứng Diêu, rể tôi không nhận.

Anh hơi ngạc nhiên:

“Không phải là chồng cũ à? Sao còn quản chuyện này?”

“Là cơm áo gạo tiền đó . Anh tưởng chị em dùng hàng hiệu, tiêu tiền như nước là từ đâu ra?”

Ứng Diêu mặt hơi cứng lại, thấy tôi chằm chằm, đành phụ họa:

“Cũng đúng…”

Tối hôm đó, Hứa Duyệt lại đến nhà tôi, uống chút rượu, mặt đỏ rực, ngồi trên sofa cãi nhau với tôi.

Chị ta hoàn toàn tỉnh táo, lời lẽ sắc bén, từ trong ra ngoài mắng tôi một trận, cuối cùng chỉ tay vào Ứng Diêu :

“Chỉ với mày? Cũng đòi đua đòi bám đại gia? Tao cho mày biết, Thư Tâm, cả đời này mày cũng đừng mơ sống như tao!”

“Mày mách Phó Vân Diễn tao cướp trai nên ấy cắt tiền tao? Mẹ mày, mai tao tìm thằng khác ngay cho mày coi!”

Lúc nghe câu đó, ánh mắt Ứng Diêu lóe lên một tia sáng lạ.

Tôi bỗng thấy mọi thứ thật vô vị. Tôi để mặc hai người họ ngoài phòng khách, quay về phòng mình.

7

Sau đó, Ứng Diêu bắt đầu tăng ca và công tác nhiều hơn.

Thậm chí khi tôi dạo này không bận, có thể đến gặp bố mẹ , cũng khéo léo từ chối:

“Vẫn chưa đến lúc.”

Đến lúc này, tôi hiểu rồi, Hứa Duyệt lại thành công.

Cô ta lại một lần nữa thành công.

Tôi thực sự thấy thương cho chính mình.

Hứa Duyệt là thiên kim nuông chiều từ nhỏ, muốn gì nấy, vừa xinh đẹp vừa có điều kiện.

Còn tôi thì sao? Một đứa con lớn lên với bà mẹ kiểm soát thái quá, thiếu thốn thương.

Dường như mỗi lần tôi và Hứa Duyệt xuất hiện cùng nhau, kết quả đều đã định sẵn, ai sẽ .

luôn hướng về những người vốn chẳng thiếu nó. Mà Hứa Duyệt thì chưa bao giờ thiếu hoàng tử hay hiệp sĩ sẵn sàng vì ta mà liều chết.

Nhưng… chỉ vì như thế mà tôi phải sống mãi dưới cái bóng của ta sao?

Tôi phải cả đời bị dục vọng của ta thao túng sao?

Tôi ngừng liên lạc với Ứng Diêu. Nhưng tin tức của vẫn truyền đến tai tôi qua Hứa Duyệt.

Chị ta sẽ đăng lên nhóm gia đình những gì mình đang gần đây, ví dụ đi thị trường ở đâu, khảo sát gì ở đâu.

Mọi người thi nhau khen ngợi, bảo chị ta giỏi giang, có tài nguyên, chịu khó.

Trong mấy tấm ảnh, thấp thoáng bóng dáng Ứng Diêu.

Mẹ tôi âm thầm nhắn riêng hỏi:

“Con với Ứng Diêu sao rồi? Sao thấy Hứa Duyệt lại dính dáng đến nó ?”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Đó chẳng phải điều mẹ mong sao? Mẹ nôn nóng đến mức loan tin con có trai, còn chủ đưa địa chỉ nhà cho chị ta. Không biết còn tưởng mẹ cố mời chị ta đến giật bồ ấy chứ?”

Mẹ tức điên, gửi liền hơn chục tin nhắn thoại mỗi cái 60 giây, tôi tiện tay xóa sạch.

Thế chiến sắp bắt đầu rồi, ai còn tâm trí đâu nghe mẹ chửi rủa?

8

Dù Hứa Duyệt nhắn tin cho tôi liên tục mấy ngày, từ nhắn riêng đến tag tôi trong nhóm gia đình, tôi đều không trả lời.

Quả nhiên, chị ta bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tôi đăng ảnh đang tham dự hội nghị tại thành phố A lên trang cá nhân, chị ta lập tức xuất hiện.

Lúc “ cờ” gặp tôi bên hồ, chị ta bộ ngạc nhiên hỏi:

“Tâm Tâm, sao em cũng ở đây ?”

“Em đăng trên mạng xã hội, chị không thấy à?”

“Trời ơi, chị bận chết đi , gần đây chị bị vụ của Ứng Diêu cho rối cả đầu. Ảnh còn bảo muốn chia cho chị ít cổ phần nữa. À đúng rồi, tối nay Ứng Diêu cũng qua đây, ảnh cho em biết chưa? Mình ăn tối chung nhé?”

“Thôi khỏi, em khá bận, để hôm khác nha.”

Tôi liên tục né tránh khiến Hứa Duyệt càng chắc chắn rằng tôi cực kỳ coi trọng Ứng Diêu, hơn tất cả những người trước đó. Dù sao thì Ứng Diêu đúng là “trần nhà” trong những người tôi từng có thể với tới.

Chị ta không tiếc công dắt theo Ứng Diêu “khoe” trước mặt tôi.

Hội nghị kéo dài ba ngày, chị ta theo chân Ứng Diêu suốt ba ngày, còn cố xuất hiện cùng ấy ở các buổi họp, va chạm tôi mấy lần.

Ứng Diêu dường như bất ngờ khi thấy tôi, định lại gần chuyện thì bị Hứa Duyệt kéo đi.

Sau đó không lâu, nhắn tin cho tôi giải thích:

“Anh với chị họ đi công tác, quên báo cho em. Gần xong rồi, về sẽ giải thích rõ và dỗ em nha.”

Tôi không trả lời, chủ yếu là vì… bắt đầu thấy chán ghét ta.

Nếu thẳng thắn thừa nhận còn khiến tôi nể đôi chút.

Ngày cuối cùng kết thúc hội nghị, tôi thấy bên hồ rất đông người, liền đi bộ dạo quanh.

Tình cờ bắt gặp cảnh Hứa Duyệt và Ứng Diêu đang hôn nhau phía sau bức tượng điêu khắc.

Tôi vội quay đầu rời đi, lại đụng phải một người – khá quen.

rể cũ của tôi, Phó Vân Diễn.

Anh nheo mắt hai người đang hôn nhau phía trước, nghiêng đầu hỏi tôi:

“Bạn trai em à? Không lại chào một tiếng?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...