6
Mẹ tôi hơi ngạc nhiên: “Có liên quan gì đến Tiểu Tích?”
Lần này chị không gì.
“Chị, sao chị không gì ?”
Tôi hỏi:
“Em bị người ta bắt nạt, chị không bảo vệ em lại còn bênh vực người bắt nạt em. Anh trai bảo vệ em, mà chị lại muốn gửi đi. Chị thật tệ, em không cần chị như nữa!”
“Cái gì?”
Mẹ tôi càng ngạc nhiên hơn:
“Tiểu Tích, ai đã bắt nạt con?”
Tôi bĩu môi kiện cáo:
“Chính là Triệu An Duy trong lớp chúng con, cậu ta giật dây nhảy của con, còn mắng con, nên con đã đi tìm trai giúp con dạy dỗ Triệu An Duy, ấy chỉ đánh người để bảo vệ con thôi. Chị không bảo vệ con, lại còn …”
“Em !”
“Đúng mà!”
Tôi không phục và đầy tủi thân Vũ Hân:
“Triệu An Duy bắt nạt em, chị còn cái gì mà thế giới hòa bình, bắt em nhẫn nhịn. Lần này em nhẫn nhịn, cậu ta chắc chắn sẽ đà lấn tới bắt nạt em thêm nữa!”
Ba tôi vui mừng :
“Tiểu Tích, con còn biết dùng “ đà lấn tới” nữa à?”
Mẹ tôi liếc ba một cái:
“Đó có phải là trọng điểm không? Anh đi tìm phụ huynh của Triệu An Duy mà chuyện ngay đi.”
Ba tôi đứng dậy:
“Anh sẽ gọi điện ngay bây giờ.”
Mẹ tôi vỗ đầu tôi, đi tới chỗ Cố Lâm, nhẹ nhàng :
“Cố Lâm, sao vừa rồi con không giải thích?”
Tôi nắm tay Cố Lâm:
“Bởi vì ấy ngại, dù sao ấy cũng mới đến nhà chúng ta không lâu mà.”
Mẹ tôi lại nhẹ nhàng vỗ vai Cố Lâm:
“Cố Lâm, con biết bảo vệ em , nhu là rất tốt. Nhà chúng ta không bắt nạt người khác, nếu có ai bắt nạt chúng ta, cũng phải trả đũa. Cho dù có hỏng hay người ta bị thương cũng không sao, ba mẹ là chỗ dựa của con.”
Cố Lâm gật đầu:
“Con biết rồi ạ.”
Cố Lâm mở miệng, có vẻ hơi khó mở lời, cuối cùng mới hai chữ “Cảm ơn”.
Mẹ tôi lại chị :
“Tiểu Hân, con là chị, mẹ không cần con đứng ra bảo vệ em , trước tiên hãy bảo vệ bản thân mình là quan trọng nhất. Những chuyện này có thể với giáo viên, để giáo viên liên lạc với ba mẹ. Nhưng con không thể truyền đạt cho em tư tưởng phải nhẫn nhịn khi bị bắt nạt, hiểu không? Thế giới hòa bình không phải là điều có thể đạt bằng cách nhẫn nhịn.”
Chị nghiêm mặt, thất vọng mẹ tôi:
“Con tưởng em chỉ không hiểu chuyện, hóa ra là do ba mẹ không dạy dỗ tốt, thật đúng là không có gì lạ…”
Chị lắc đầu, quay người lên lầu.
Mẹ tôi ngơ ngác:
“Con bé sao ?”
Ta theo bóng lưng của chị.
Chẳng lẽ chị không biết ba mẹ căn bản vốn không chết cha mẹ Thẩm Tự Cẩn sao?
Cũng phải, cho dù chị biết thì sao chứ?
Chị chỉ muốn tiếp tục theo cốt truyện ban đầu, cuối cùng sẽ cùng Thẩm Tự Cẩn có một cái kết tốt đẹp.
…..
Ba tôi sau khi gọi điện xong, rằng cha của Triệu An Duy sẽ đến xin lỗi ngay lập tức, rồi ông ấy lại khen Cố Lâm một lần nữa.
Tôi híp mắt, khoác tay lên cánh tay của Cố Lâm:
“Anh trai con chọn thật tuyệt phải không, ba mẹ?”
Ba mẹ tôi bị câu của tôi chọc .
“Được rồi, con chọn trai tốt, đúng không?”
“Đó là do Cố Lâm vốn đã tốt.”
Gương mặt Cố Lâm nổi lên một màu đỏ khả nghi.
Wow, một phản diện âm trầm mà còn biết xấu hổ nữa cơ à?
7
Có Cố Lâm ở trường, không ai còn dám bắt nạt tôi nữa. Thậm chí, Triệu An Duy mỗi lần thấy tôi cũng một mực gọi tôi là “bệ hạ”. Nếu ở kiếp trước mà thế này thì tôi chắc chắn đã sung sướng lắm!
Hiện tại, tôi chẳng hề thấy hứng thú với những lời tâng bốc và nịnh nọt của đám trẻ con phiền phức này, chỉ cần phất tay là chúng tự đi. Nhưng sau khi các học biết tôi có một người lợi , ai nấy đều rất ngưỡng mộ tôi. Giờ có thể rằng tôi đã trở thành “nữ hoàng” của lớp một và lớp hai luôn rồi.
Vũ Hân lại kể với ba mẹ rằng tôi đang trở thàn “bá vương” ở trường học. Nếu là trước đây, bố mẹ có lẽ sẽ lo lắng về việc giáo dục tôi. Nhưng giờ thì…
“Tiểu Hân, Tiểu Tích là em con, con nên biết rằng em không phải loại người sẽ tự ý bắt nạt người khác.”
“Tiểu Hân, ba mẹ luôn công bằng với các con, không hề bắt con phải chịu thiệt thòi vì con là chị. Nhưng con cũng không thể vì mình là chị mà cứ đi soi mói em mình. Em chỉ đang bảo vệ bản thân thôi, nó không gì sai cả.”
“Con…”
Chị nhắm mắt lại, cố gắng kiểm soát cảm rồi gật đầu:
“Được rồi, con sẽ không quan tâm nữa.”
Ba mẹ càng ngày càng thấy chị thật khó hiểu. Nhưng chị ấy không hề vô lý chút nào, chị ấy là nữ chính cao quý, không bị vấy bẩn bởi bất cứ thứ gì.
Sau sự việc đó, Vũ Hân không còn soi mói hay mách lẻo với ba mẹ nữa. Có lẽ chị ấy chỉ muốn nhanh chóng trưởng thành để có thể tái ngộ với Thẩm Tự Cẩn, rồi cùng ta bắt đầu mối đầy bi kịch và đau khổ giống như kiếp trước.
Nhưng sao tôi có thể để mọi thứ diễn ra theo ý muốn của chị ấy chứ?
Tôi đã nhờ vài đứa trẻ nghịch ngợm ở nhi viện, để mỗi khi có người muốn nhận nuôi Thẩm Tự Cẩn, chúng sẽ rắc rối. Sau vài lần bị từ chối nhận nuôi, cuối cùng không ai muốn nhận nuôi ta nữa, Thẩm Tự Cẩn kiếp này chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi..
Tất nhiên, tôi biết chắc chắn chị sẽ không từ bỏ Thẩm Tự Cẩn, chị nhất định sẽ lén giúp đỡ ta. Vì thế gần đây tôi liên tục theo dõi nhất cử nhất của chị. Quả nhiên phát hiện Vũ Hân đã bí mật liên lạc với Thẩm Tự Cẩn.
….
Một đêm nọ, tôi nghe chị chuyện điện thoại với ta:
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ đưa ra khỏi trại trẻ mồ côi.”
Sau khi suy nghĩ cả đêm, sáng hôm sau khi ăn sáng, tôi cố ăn uống không nghiêm túc và bị mẹ nhắc nhở.
Tôi chu môi bộ ấm ức:
“Con muốn về nhà ông bà nội, về nhà ông bà thì không ai quản con cả, tự do biết bao!”
Bố tôi bị tôi chọc :
“Con chỉ dựa vào việc ông bà nuông chiều con thôi, ăn đi nào, ăn đàng hoàng!”
“Con biết rồi ạ!”
Tôi cứ nghĩ sẽ phải nhắc khéo vài lần thì Vũ Hân mới hiểu ý. Ai ngờ tối đó chị ấy đã đề nghị với bố mẹ cho chị chuyển đến sống ở quê vì nhớ ông bà. Dù bố mẹ đã rằng ông bà đang dưỡng bệnh, môi trường ở đó rất tốt chất lượng giáo dục không cao nên không đồng ý. Nhưng chị ấy vẫn kiên quyết, thậm chí còn :
“Dù con mới mười tuổi, con cũng có quyền tự do, mong bố mẹ tôn trọng.”
Bố mẹ vẫn không đồng ý. Vì , Vũ Hân bắt đầu học hành chểnh mảng, thành tích tuột dốc nhanh chóng. Bố mẹ không biết phải sao, thậm chí còn đưa chị đi gặp bác sĩ tâm lý. Khi bác sĩ xác định chị không có vấn đề gì, bố mẹ mới quyết định đưa chị về ở với ông bà.
Tôi biết chị ấy nhất định sẽ sớm gặp lại Thẩm Tự Cẩn ở đó thôi.
Đôi nam nữ chính đáng ghét, đời này tôi phải khiến họ không bao giờ có hạnh phúc!
8
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng Cố Lâm đã tốt nghiệp đại học rồi.
“A Lâm, chúng ta qua bên đó chụp ảnh đi.”
Mẹ tôi chỉ vào bậc thềm nhà thờ chính:
“Tiểu Tích, nhanh lên nào!”
“Con tới đây!”
Tôi tháo chiếc mũ học sĩ trên đầu mình và đưa cho Cố Lâm. Anh không đưa tay nhận, mà chỉ cúi đầu, ý chỉ để tôi đội cho.
“Đúng là lười mà.”
Tôi phàn nàn, vẫn cẩn thận đội chiếc mũ lên đầu , rồi kéo đi chụp ảnh.
Bố mẹ tôi Cố Lâm với ánh mắt đầy tự hào.
Phải biết rằng, Cố Lâm là một học bá chính hiệu, thành tích học tập từ xưa đến giờ của luôn nằm ở top đầu của trường, lên đến bậc đại học, khả năng của ấy còn phát triển vượt bậc hơn, như cá gặp nước, liên tục ẵm các thành tích xuất sắc, thậm chí giáo sư của còn khen là một thiên tài.
Bố tôi vô cùng tự hào, gặp ai cũng tươi và giới thiệu:
“Đây là con trai tôi.”
Nhiều năm sống cùng nhau, bố mẹ tôi từ lâu đã coi Cố Lâm như con đẻ. Đó là điều khiến tôi cảm thấy vui mừng nhất trong cuộc đời này.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ bảo vệ niềm vui và hạnh phúc của bố mẹ mình thật trọn vẹn.
…….
Bố tôi đang dạy mọi người cách sử dụng máy ảnh để chụp hình cho chúng tôi. Trong bức ảnh, tôi và mẹ đứng ở giữa, bố đứng phía mẹ tôi, còn Cố Lâm đứng bên cạnh tôi.
Sau lễ tốt nghiệp, bố mẹ lại đưa tôi và Cố Lâm đi chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Trong bữa tiệc, bố mẹ tôi sẽ chính thức thông báo việc Cố Lâm gia nhập Tập đoàn Vũ Thị, đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc. Thế , trên khuôn mặt của Cố Lâm lại không hề có chút biểu hiện vui mừng nào, thậm chí chẳng có chút cảm .
Trên xe, ngoài tài xế, chỉ có hai chúng tôi.
Tôi khuôn mặt người ngồi bên cạnh, đứa trẻ này có lẽ đã tôi nuôi lớn từ nhỏ.
Ban đầu, tôi chọn nhận nuôi là để giúp tôi trả thù Thẩm Tự Cẩn. Nhưng sau nhiều năm chung sống, không có cảm thì là dối, tôi thực sự coi như trai ruột của mình từ lâu.
“Nhìn gì?”
Cố Lâm nghiêng đầu, ánh mắt đen như màn đêm chăm vào mắt tôi.
Anh lúc nào cũng như , điềm tĩnh, lạnh lùng, khiến người khác khó đoán tâm trạng của .
Nếu không phải vì nhiều năm qua luôn nghe lời tôi, tôi thực sự đã nghi ngờ rằng nhân vật phản diện đầy điên loạn trong nguyên tác chỉ đang ẩn mình, chờ đợi thời cơ nuốt chửng mọi thứ.
Hoặc có lẽ, sự vâng lời của cũng là một phần của kế hoạch thầm kín của .
Tôi thu ánh mắt lại, cúi đầu và nhàn nhạt :
“Không có gì, chỉ là cảm thấy hình như không vui.”
“Anh vui mà.”
Cố Lâm trả lời không hề do dự.
Mỗi khi tôi hỏi có vui hay không, đều trả lời ngay lập tức rằng rất vui. Nhưng khi tôi hỏi vui vì điều gì, lại chỉ tôi mà không gì.
Lúc này, điện thoại của tôi rung lên. Người mà tôi cử đi theo dõi chị và Thẩm Tự Cẩn báo tin rằng bọn họ đã khởi hành, chỉ chờ xuất hiện tại bữa tiệc tối nay.
Tôi cất điện thoại và nắm lấy tay Cố Lâm.
“Anh, đã hứa với em rằng sẽ bảo vệ em mãi mãi.”
Tôi nghiêng đầu :
“Anh sẽ không phản bội em chứ?”
“Không bao giờ.”
Cố Lâm vẫn vào mắt tôi.
Tôi nghĩ mình nhầm, nếu không sao tôi có thể thấy trong mắt … sự thành kính chứ?
“Em không tin sao?”
Cố Lâm siết chặt tay tôi, tôi cúi đầu nhẹ, không gì.
Tin hay không có quan trọng gì đâu?
Chỉ cần có thể giúp tôi tiêu diệt tên Thẩm Tự Cẩn, kẻ có hào quang nam chính, là đủ rồi. Còn về phần chị , sự trở lại của chị ta chỉ có thể dẫn đến con đường chết.
“Tiểu Tích.”
Anh gọi tên tôi như mọi khi, đầy đủ cả họ lẫn tên.
“Mạng của là của em.”
Anh , một nụ rất nhẹ:
“Em có thể lấy nó bất cứ lúc nào.”
“…”
Đây quả thật chính là lời của một kẻ điên thực sự.
Bạn thấy sao?