Chị Gái Tôi Tự [...] – Chương 2

3

Ba mẹ và chị tôi vẫn chưa ra ngoài, chắc là đang an ủi chị. Dù gì thì chị cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ nam chính của mình đâu.

Tôi lạnh.

Đúng là vẫn còn đang mơ mộng mà.

Bên tai bỗng vang lên một giọng lạnh lùng:

“Tại sao lại chọn tôi?”

Cố Lâm rút tay khỏi tay tôi.

“Chọn thì chọn thôi, cần gì lý do? Cứ đi theo tôi là .”

Đừng vào dáng vẻ tám tuổi của tôi mà nhầm, trong mắt tôi, Cố Lâm vẫn chỉ là một đứa nhóc, mà nhóc này về sau không phải dạng vừa đâu.

Khi chị tôi đến với Thẩm Tự Cẩn, người cản trở lớn nhất của họ chính là Cố Lâm.

Cố Lâm luôn thiếu thốn cảm, nên khi thấy chị tay trong tay với Thẩm Tự Cẩn, bỏ lại mình, chỉ còn bóng lưng của chị đi xa, cái bóng lưng đó đã trở thành nỗi ám ảnh cả đời của Cố Lâm.

Anh luôn ảo tưởng rằng nếu ngày ấy chị dẫn đi thì mọi thứ đã khác. Đây chính là chấp niệm của , và cũng là lực khiến suýt chút nữa tiêu diệt Thẩm Tự Cẩn.

Một nhân vật hấp dẫn như , nếu dùng , chắc chắn sẽ là một vũ khí sắc bén nhất.

Hiện tại, tôi chỉ cao đến ngực Cố Lâm, phải ngẩng đầu mới thấy rõ mặt . Tôi nghiêm mặt, cố gắng “tẩy não” :

“Từ giờ, em chính là em của . Là trai, phải bảo vệ em, phải vô điều kiện đứng về phía em, không để em chịu chút thiệt thòi nào, hiểu chưa?”

Ánh mắt sâu thẳm của Cố Lâm dừng lại trên tôi một lúc lâu. Anh lúc này vẫn chưa trở thành một người lạnh lùng và nguy hiểm, gật đầu:

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi hài lòng gật gù, theo phản xạ muốn xoa đầu Cố Lâm, có chút khó khăn. Tôi cố kiễng chân lên một chút, khoảnh khắc sau, Cố Lâm khẽ cúi xuống, hạ thấp đầu.

Nhìn thấy bàn tay bé xíu của mình cuối cùng cũng chạm vào đầu Cố Lâm, tôi nhẹ nhàng xoa xoa:

“Ừm, tốt lắm, cố gắng trở thành một người trai tốt nhé.”

4

Ba mẹ tôi và chị lúc này đã ra ngoài. Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, sắc mặt chị lại lạnh lẽo vô cùng.

Tôi nắm chặt tay Cố Lâm, lùi về phía sau :

“Chị ơi, chị định đánh em à? Em sai gì đâu? Em chỉ muốn tự chọn trai thôi mà.”

Chị cuối cùng cũng là nhân vật chính, nhanh chóng che giấu cảm thật sự của mình.

“Làm sao chị có thể đánh em? Thôi rồi, em là em chị, chị sẽ nhường em, chúng ta đi thôi.”

Không đi cũng không , ba mẹ đã quyết định nhận nuôi Cố Lâm rồi.

Trước khi về, ba mẹ đưa Cố Lâm đi khám tổng quát, chữa lành vết thương trên mặt rồi mới đưa về nhà.

Vì chị đã cầu ba mẹ nhận nuôi một cậu bé từ trước, nên phòng đã chuẩn bị sẵn—phòng vốn dành cho Thẩm Tự Cẩn, bây giờ người ở là Cố Lâm.

“Anh trai, đây là phòng của , bên phải là phòng của em.”

Tôi phấn khởi giới thiệu cho Cố Lâm. Anh tôi, ánh mắt có phần nghi ngờ. Tôi biết nhận ra tôi đang diễn, thật ra, tôi không diễn cho xem.

Thấy tôi vui vẻ, mẹ tôi cũng . Bà tiến đến trước mặt Cố Lâm, giơ tay ra:

“Chào mừng con về nhà.”

Cố Lâm tôi một cái. Tôi nắm tay đặt vào tay mẹ, mắt sáng ngời :

“Anh trai, chào mừng về nhà.”

Nửa tháng sau, ba mẹ hoàn thành thủ tục nhận nuôi, Cố Lâm chính thức trở thành thành viên trong gia đình tôi. Anh không đổi tên, vẫn gọi là Cố Lâm, đó là sự tôn trọng của ba mẹ dành cho cha mẹ .

Tại trường học cũng đã sắp xếp ổn thỏa, ngày hôm sau sau khi hoàn tất thủ tục, Cố Lâm đã đi học cùng chúng tôi. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, ba mẹ sắp xếp cho vào cùng lớp với chị .

Ngoài việc đứa trẻ nhận nuôi từ Thẩm Tự Cẩn chuyển thành Cố Lâm, mọi thứ vẫn đang diễn ra theo quỹ đạo của kiếp trước.

Trong lớp tôi có một cậu bé mập mạp tên Triệu An Duy, là “hoàng đế” của gia đình, thường ngày rất hung hăng trong trường.

Hôm nay trong tiết thể dục, khi học nhảy dây, Triệu An Duy bỗng bỏ dây nhảy của mình, chạy lại cướp dây nhảy trong tay tôi.

Khi tôi đang nhảy, dây nhảy vô quất vào mũi cậu ta, khiến cậu ta “oa” một tiếng khóc thét lên, miệng mắng tôi.

Giáo viên thể dục thấy , đến hỏi chuyện gì xảy ra, tôi dừng lại và giải thích.

Giáo viên vừa định khuyên Triệu An Duy không lại gần những học sinh đang nhảy dây, cậu ta đã cướp lấy dây nhảy của tôi.

“Em thích cái này, cái này là của em!”

Lại nữa rồi!

Tôi, một người lớn mà không thể thắng một thằng nhóc con?

Thực tế chứng minh tôi đúng là không thể thắng , thân hình quá nhỏ bé.

Ở kiếp trước, tôi từng bị Triệu An Duy đánh một trận, chạy đi tìm chị. Nhưng chị không những không trả thù cho tôi, mà còn :

“Chỉ đánh một chút thôi, em có mất miếng thịt nào đâu, không sao cả. Em , em là con , đừng có một chút là lại đánh nhau, giữ gìn hòa khí mới quan trọng.”

Lúc đó, bè trong lớp đều rất ngưỡng mộ chị, cảm thấy những gì chị thật trưởng thành và có lý.

Thằng nhóc mập thấy chị tôi không can thiệp, từ đó càng thích bắt nạt tôi hơn. Mỗi lần tôi phản kháng bị chị phát hiện, chị đều khuyên tôi nên độ lượng.

Lần này, tôi lại tìm đến lớp của chị.

Cố Lâm thấy tôi, phản xạ về phía chị, khi xác nhận tôi đang , lập tức đi ra.

“Có người bắt nạt em!”

Tôi tức giận .

Cố Lâm nắm chặt nắm , nắm tay tôi kéo đi. Đi một bước lại dừng lại, vô thả tay tôi ra. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay :

“Nhanh lên, đi giúp em trả thù!”

Cố Lâm không tôi thất vọng, tìm thấy Triệu An Duy, một cú đã đánh cậu ta ngã xuống đất.

Đừng Cố Lâm gầy mà phán xét, sức lực không thể xem thường đâu!

Triệu An Duy nằm trên đất vừa khóc vừa mắng, Cố Lâm ngồi lên người cậu ta và tới tấp, chỉ tiếc là chưa đánh mấy cái đã bị giáo viên thể dục kéo ra.

Giáo viên tức giận quát:

“Em cái gì ? Sao lại đánh người?”

Cố Lâm lạnh lùng giáo viên thể dục:

“Cậu ta bắt nạt em của em.”

5

Chị biết tin thì vội vàng chạy tới, trước tiên thay tôi xin lỗi thầy giáo thể dục, rồi cũng xin lỗi Triệu An Duy, sau đó quay sang nghiêm khắc mắng tôi:

“Em , sao em lại đi bắt nạt người khác? Chỉ khi mỗi người đều bình tĩnh, thế giới mới có thể hòa bình, em không hiểu điều này sao?”

Thầy giáo thể dục ngạc nhiên chị , khen ngợi: “Đúng là chị có khác, thật hiểu chuyện.”

Chị hơi ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Cố Lâm, lại nhắc tôi một lần nữa “không đánh nhau nữa”, rồi rời đi.

Bạn bè trong lớp chị với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Vũ Tích, chị của cậu thật giỏi quá.”

“Tớ cũng muốn trở thành giống chị của Vũ Tích, như một công chúa cao quý.”

“…”

Làm ơn đừng học theo chị ta, cái giá phải trả là hy sinh cha mẹ và em đấy.

Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không ra những chuyện như .

Cố Lâm lạnh lùng Triệu An Duy, cảnh cáo với giọng điệu lạnh lẽo:

“Cậu không bắt nạt em tôi, nếu không tôi gặp câu lần nào thì sẽ sẽ đánh cậu lần đó đấy.”

Thân hình mập mạp của Triệu An Duy co rúm lại như một chim cút mập, liên tục gật đầu.

“Đi thôi.”

Cố Lâm với tôi xong, rồi đi luôn.

Một vài vây quanh tôi.

“Vũ Tích, cậu có trai từ bao giờ ?”

“Anh trai cậu trông đáng sợ quá!”

“…”

Tôi bóng lưng của Cố Lâm, càng càng thấy hài lòng.

Phải đáng sợ thì mới bảo vệ tôi chứ!

Tan học về nhà, chị đã kể cho ba mẹ nghe về việc Cố Lâm đánh người ở trường. Ba mẹ tôi ban đầu không tin, hỏi Cố Lâm có thật không.

“Là thật.”

Cố Lâm thừa nhận.

Mẹ tôi nhíu mày:

“Tại sao con lại đánh người? Đánh người là không đúng.”

Cố Lâm cúi đầu, không gì.

Ba tôi hít sâu một hơi:

“Bây giờ con không còn ở trường bình thường nữa, nếu phụ huynh người ta tìm đến, ba phải giải thích thế nào đây?”

Cố Lâm vẫn không gì.

Chị không hài lòng :

“Hơn nữa, sau vụ này, giờ cả trường đều biết Cố Lâm là trai của em. Có một người như , sớm muộn gì cũng bị cả trường lập thôi. Ba mẹ, hay là gửi cậu ta đi, giờ đã xong thủ tục rồi, cậu ta đã lộ nguyên hình rồi. Nhà chúng ta không thể nhận nuôi một đứa trẻ không hiểu chuyện như .”

Tôi vội lên tiếng:

“Ba mẹ, là do con nên trai mới đánh nhau với người ta ạ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...