Nối tiếp chap trước nè:D Lần này t thay đổi cách viết truyện một chút...
Lúc rời đi, tôi cố ngoảng đầu lại để chị ta. Trời má ơi! Uyển Thư vừa khóc vừa tức giận tôi không cam tâm. Nhìn ả mà tôi rén ngang. Bỗng Tử Thành hỏi tôi.
"Bé sao ? Cô ta em sợ à?".
"Dạ không có đâu!".
Tôi thẳng vào mắt . Lúc đó. một chiếc xe kem ở đường đối diện tới. Tôi đang thèm nên muốn đi mua.
"Em muốn ăn kem...Anh đợi em xíu nhé!".
Tôi vừa tính đi thì ấy đã kéo tay tôi lại.
"Để đi cùng em".
Rồi Tử Thành kéo tôi đi sang đường, mới ra lòng đường thì từ đâu một chiếc xe tải lao tới, cán tôi và ...
Lúc tôi tỉnh dậy thì người đầy vết thương, bó chỗ này chỗ kia. Có lẽ tôi đã hôn mê lâu lắm rồi. Riêng cái đầu của tôi là còn nguyên, chắc do lúc đó xe tải dừng kịp.
Tôi qua lại tìm thì thấy một chàng trai nằm người kế bên, còn thảm hơn tôi nữa! Anh ta phải bó bột từ đầu đến chân... Dáng người thì có vẻ giống Tử Thành chắc không phải đâu! Sau một lúc lâu thì bác sĩ đi vào khám sức khỏe cho tôi, nhân cơ hội thì tôi liền hỏi.
"Bác sĩ, cho tôi hỏi một chút, cái chàng trai đưa đi cấp cứu cùng tôi đâu rồi?".
"Có vẻ hai người có mối quan hệ nhỉ?".
"Vâng! Người đó là trai tôi".
"Haha! Là người không nhận ra ư?".
Lúc bác sĩ tới đây. Tôi liền sốc nặng.
"Chẳng lẽ người nằm ở giường bên lại là ấy ư...?".
"Đúng rồi đấy!".
Không ngờ...Chỉ vì một cây kem mà ấy đã phải bị như ...Tất cả là tại tôi...Tôi ấy rồi...! Tôi vẫn còn đang chìm trong hàng tấn suy nghĩ thì máy đo nhịp tim của ấy ngừng lại...
Các bác sĩ nhanh chóng cứu ấy ...
"Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức!".
Kết quả tôi mong chờ đâu rồi...? Tôi thực sự c.h.ế.t ấy rồi ư...? Tại sao mãi mà tôi không thể ấy trọn vẹn ...? Rõ ràng đây là vận hạn của tôi cơ mà...? Đáng ra người nằm đó là tôi chứ không phải mà...? Tại sao chứ!!?
Rồi tôi khóc lớn trong vô vọng...Các bác sĩ, y tá đều đã ra ngoài hết...
"Sao lại nỡ bỏ em như ? Sao lúc đó lại đi theo em chứ?".
Tôi vừa khóc vừa . Tôi cách giường của không xa, chỉ 1 m thôi cứ như là cả dải ngân hà đó... Nhưng đúng thật mà...? Âm dương cách biệt thì cả dải ngân hà cũng là quá ngắn rồi....
Sau 1 tháng...
Tôi đã ổn định lại tin thần, các vết thương đều đã lành lặn. Các fan tự nhiên quay xe với tôi! Lúc đi trên đường, những người biết tôi đềuchửi mắng tôi. Lúc đầu tôi chả hiểu tại sao lúc lên tiktok thì tôi thấy rất hastag hot. những cái Hot nhất lại là điều tôi không ngờ.
#UyenThuphotLinhNhi
#LinhNhicuopnguoiyeucuachiruot
#LinhNhilanguoiyeucuaTuThanh
#TuThanhquadoi
Duma nó chứ! Nhìn cái hastag là tôi biết ai ra luôn. Lúc tìm hiểu thêm thì tôi thấy các clip của Uyển Thư ngồi khóc lóc sướt mướt. Hiện tại chị ta đang live nữa! Chắc vụ này khiến chị ta nổi tiếng lắm đó! Lúc tôi nhấn vô xem thì chị ta người nhiều vết bầm tím, khóc lóc kinh khủng.
" Chào mọi người...! Mình là Uyển Thư đây...! Hôm nay mình muốn tâm sự với mọi người một chút! Chuyện là Linh Nhi đã đánh mình sau khi mình đăng các clip phốt em ấy! Mình chẳng hiểu sao nữa...! Nhưng mà mình chỉ sự thật thôi mà mọi người!".
Dumaaaa! Bố mày vừa mới xuất viện, còn chưa gặp mày mà đã đánh mày! Tính tôi chiến, không hiền nữa nên nhấn " cầu live chung". Chị ta liền đồng ý vì nghĩ tôi còn hiền lành, vì dư luận sẽ xin lỗi ả. Đúng như lúc thật, cảnh sát gửi tôi một đoạn video về người tông cán tôi và Tử Thành, nhân viên bán hàng thì gửi tôi clip Uyển Thư hẹn tên lái xe chuyện trước lúc vô quán, clip Uyển Thư kéo tay tôi. Và không bất ngờ gì khi An An chính là tài xế. Vừa mới vô live, tôi đã một câu thẳng thừng khiến Uyển Thư mà kick tôi thì ta sẽ càng bị nghi ngờ.
"Chào chị Yandere của em! Hôm nay em sẽ phốt chị iu nhé!".
Tôi vừa xong cả phòng live xôn xao.
"Tôi kéo cái tv lại trước màn hình.
"Đầu tiên, hôm nay mình sẽ giải oan cho bản thân mình!".
Rồi tôi chiếu đoạn clip tôi tỏ tới đoạn chị ấy kéo tay thì tôi đừng clip lại.
"Như mọi người thấy rồi đó! Mình tỏ Tử Thành và ấy cũng đồng ý, sau đó thì chị Uyển Thư đi từ bàn đối diện tới và kéo tay mình, mình chỉ vùng vẫy và ảnh đẩy ngã chị ấy thôi trong các video của chị thì mình còn lăng mạ, chửi chị và chị bảo chị không cố ý, chỉ tính kéo mình đi ra sau chuyện riêng??? WTF luôn đấy ạ! Có ai muốn đi theo chị ấy với cái mặt hầm hầm không chứ???".
"Mình chỉ xin phép sơ sơ thôi, còn lại mọi người tự lên báo xem nhé!".
Vừa dứt lời thì tôi ngừng live cùng chị ta, lúc này ả chỉ câm nín, nãy giờ tập trung quá mà tôi không để ý dòng chữ trên đầu Uyển Thư. Hóa ra tôi cũng có thể đọc suy nghĩ qua màn hình.
((Nó lấy đâu ra clip ...? Các fan giờ còn tin mình không nhỉ?))
Và hàng tấn suy nghĩ khác nữa! Các fan giờ chỉ trích Uyển Thư, quay sang hối hận, bảo vệ tôi. Nhưng tôi đã tắt điện thoại rồi, sao thấy cảnh tượng tôi mong muốn đó nữa đây?
Bạn thấy sao?