"Ba... Ba gọi điện cho em. Ba không phải đã rồi sao? Không cần phải cứu ông ấy, cứ giữ tiền mà thi vào đại học. Em mua túi cũng không phải vì chăm chút vẻ bề ngoài, là đang bỏ vốn đầu từ thôi! Cái túi này chắc chắn về sau sẽ tăng giá, đến lúc thi đại học, em sẽ bán nó đi, để hai đứa bọn em lấy tiền đóng học phí."
"Triệu Thâm Ý, chị đúng là đồ mất dạy! Tôi bán hết trang sức vòng vàng để lấy tiền cho ba chữa trị, chị đến cả lễ phục cũng không nỡ bán, để ba phải dùng loại thuốc rẻ tiền nhất!"
"Không phải chị không muốn bán, là ba không cho mà."
Các thầy liên tục lắc đầu.
Người ngu cũng có thể ra bản tính của chị ta.
Triệu Thâm Ý dưới sự ép buộc của thầy , phải đem cái túi đó đi bán.
Tiền chia đôi cho chúng tôi, mỗi người một nửa.
Nhưng chị ta lại bắt đầu diễn trò trước mặt cùng lớp: "Thiển Trì, tiền bạc là vật ngoài thân, chị đem vật phẩm đầu tư bán đi rồi, mỗi người một nửa, nhớ để dành thi lên đại học hẵng dùng nhé.
Vừa dịp cho Trầm Giai Duyệt thêm dầu vào lửa.
"Nghe chưa, xem chị của cậu có bao nhiêu đức độ, lại cậu thì, nghe ba cậu lúc sắp c.h.ế.t đem di vật giao lại cho cậu, cậu lại nắm chặt không buông, đây là có ý gì ?"
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt ta.
"Cậu tôi như thế là có gì gì? Cậu nghĩ tôi sợ cậu sao? Nói mau, cái vòng ngọc kia, cậu giấu đâu rồi? Mau trả lại cho Thâm Ý nhanh."
Tôi không gì, không muốn cùng chó chuyện.
Học hành cho đàng hoàng còn rời khỏi đây, đó là tín niệm duy nhất trong lòng tôi bây giờ.
Gia sư mà dì ở nông trường nuôi tằm sắp xếp cho tôi đến rồi.
Anh ấy tên là Cố Hàn Cảnh, rất đẹp trai.
Nhưng tôi không có hứng thú với ấy.
Trên mặt ấy lộ một ít ý , liếc mắt tôi.
"Nghe em rất thông minh, trước tiên thử bài thi này, để tôi đánh giá năng lực của em đến đâu trước nhé."
"Vâng."
Tôi xong bài thi ấy đem đến.
"Kiến thức nền của em đúng là không tồi, mà, cũng chỉ ở mức tạm thôi."
14.
Triệu Thâm Ý ôm sách giáo khoa, mặc một cái váy màu đen, đứng phía sau chúng tôi.
"Thầy ơi, em có thể nghe giảng cùng với em em không?"
Tôi thầy Cố mặt mày xán lạn trước mặt, lại Triệu Thâm Ý xinh đẹp rạng ngời sau lưng.
Chị ta là muốn đến nghe giảng, hay còn có ý đồ khác đây?
"Người tôi dùng sức lao về, chị cút ra chỗ khác." - Tôi rũ mắt, nhẹ giọng .
"Thiển Trì, em đừng vô lễ như ."
Tôi lập tức ngẩng đầu: "Vậy , chị đem đây 150 tệ, 1 buổi học 300 tệ, chúng ta chia đôi."
"Em..." - Viền mắt Triệu Thâm Ý lập tức đỏ lên, lông mày chị ta giãn ra, về phía thầy Cố.
Thầy Cố chìa tay ra: "Tôi đúng là dạy có thu phí thật mà."
Triệu Thâm Ý mất mặt, lúc này mới ngúng nguẩy rời đi.
Nhưng không biết vì cái gì, chị ta vẫn luôn tìm cơ hội để chuyện với thầy Cố.
Sau giờ học lúc nào cũng đi vào đưa hoa quả cắt sẵn.
Thật sự rất ân cần.
Nhưng thầy Cố lại thấy tôi mới là người cần bổ sung dinh dưỡng, mỗi lần nhận trái cây, ấy đều bắt tôi ăn cho bằng hết.
"Cả ngày chỉ gặm bánh mì ăn dưa muối, thêm ít lâu nữa em lấy sức đâu ra mà thi đại học đây."
"Vậy thầy đừng lấy tiền của em nữa, là em có thể đổi thành ăn rau xào rồi."
Anh ấy nhẹ nhàng chọc vào đầu mũi tôi: "Em thi cho tốt, đem bài thi đến đây, đưa em đi ăn cơm ngon."
"Xì, thầy muốn lấy thành tích của em đi quảng cáo cho mình chứ gì?"
Bạn thấy sao?