Chị Gái Tôi Là [...] – Chương 7

"Lão Quải.... À không, thầy, em cảm ơn thầy."

 

Thầy ấy khẽ , chẳng hề để bụng câu lỡ miệng của tôi, : "Thầy thật ra rất thích những biệt danh em đặt cho thầy, giáo viên khác cũng đều thấy rất sinh . Haiz, thời gian này mệt cho hai đứa rồi."

 

Tôi giật mình, đột ngột ngẩng đầu.

 

"Hai đứa?"

 

"Đúng rồi, ban ngày em chăm sóc cho ba, đêm về đi ngủ, chị em lại phụ trách chăm sóc cho ba vào buổi đêm, ban ngày lại phải đi học."

 

"Chị ta như với thầy à?"

 

"À không, em ấy không trực tiếp với chúng tôi, em ấy mình vẫn ổn, chăm sóc ba là việc con phải ."

 

"Vậy?"

 

"Là thân của em ấy, Trầm Giai Duyệt ."

 

Con này thực sự là một con điên!

 

10.

 

"À đúng rồi, học Triệu, mong là em đừng để tâm quá, lương của các thầy cũng không cao, có các thầy đã lớn tuổi, cũng có các thầy còn trẻ, mọi người cùng nhau quyên góp ba vạn tệ, thật ra cũng cố gắng lắm rồi."

 

Trái tim tôi đột nhiên ngừng lại một giây.

 

"Tiền quyên góp gì cơ?"

 

Tôi lạnh lùng hỏi lại.

 

"Là tiền các thầy quyên góp cho chị em hai đứa đó." - Lão Quải giơ 2 tay ra: "Đưa cho chị em lâu rồi mà."

 

"Nhưng mà thầy ơi, em không nhận một phần tiền nào cả. Tiền thuốc và tiền điều trị của ba em đều là tiền em đi nợ về."

 

"Hả?!" - Lão Quải thất kinh hỏi lại: "Em thật sao?"

 

Tôi gật đầu.

 

"Em yên tâm, chuyện này thầy sẽ điều tra rõ."

 

Tôi cầm giáo án, quay về phòng học.

 

Định bụng lấy sách trong hộc bàn đi, lúc chăm sóc cho ba tôi còn có thể tranh thủ ôn tập một chút.

 

Tôi vừa bước vào cửa, Trầm Giai Duyệt đã bắt đầu dùng giọng điệu châm chọc mỉa mai:

 

"A, cậu ta chăm ba cũng biết chọn thời gian lắm đó, ban ngày thì nằm thẳng cẳng trong giường bệnh bệnh viện, tối lại về nhà ngủ ngon."

 

"Vừa lười vừa tham, chẳng bù cho Thâm Ý, tội nghiệp cậu ấy quá đi mất, gặp họa còn dính trúng đứa em như thế này."

 

Tôi đặt sách xuống, không thèm thanh minh bước tới túm lấy tóc Trầm Giai Duyệt.

 

Cô ta bị tôi kéo cho cúi cả người, ngửa mặt tôi:

 

"Cậu..."

 

Lời còn chưa dứt, đã bị tôi tát cho mấy phát.

 

"Mày còn dám lung tung, tao sẽ đánh nát cái mồm chó này của mày!"

 

Bạn học lao tới tách hai chúng tôi ra.

 

"Mày điên rồi à? Mày có tin tao gọi ba mẹ đến trường loạn, đình chỉ học mày không!"

 

"Làm đi! Mày tốt nhất là nên cho xong! Ngon thì tống con mẹ tao vào tù luôn đi!"

 

Trầm Giai Duyệt thấy tôi tức đến đỏ mắt, cũng không dám mở miệng nữa.

 

Cô ta sợ, ta rất sợ, vẫn không khỏi nảy sinh ý hận với tôi.

 

11.

 

Tôi không thấy Triệu Thâm Ý ở trường học.

 

Tôi rất muốn hỏi chị ta chuyện xảy ra ở trường là như thế nào, còn có những lời đồn đại trong trường là từ đâu mà ra.

 

Còn phải hỏi chị ta tiền thầy quyên góp chị ta tiêu đi đâu rồi.

 

Nhưng bệnh viện lại đột nhiên gọi điện thoại đến, ba tôi bị nhiễm trùng rồi.

 

Tôi vội vã chạy đến bệnh viện, đã không kịp nữa rồi.

 

Ba tôi gần như hôn mê.

 

Bác sĩ , cấp cứu không có hiệu quả, ông ấy gắng gượng đến bây giờ là muốn mặt con thêm một lần cuối.

 

Tôi ghé vào bên người ba khóc rống.

 

Tôi không muốn ba rời đi, tôi không thèm học đại học nữa, tương lai gì đó cũng đều không cần.

 

Trả ba lại cho tôi là , trả ba lại cho tôi đi mà!

 

Đừng lấy mất ba của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...