Tôi tiến lên nắm lấy tay dì nuôi tằm, thủ thỉ bên tai dì ấy một hồi.
Dì ấy nheo mắt tôi: "Con , con đúng là thông minh quá đi thôi."
Tôi hưng phấn nhảy lên: "Thế có không ạ?"
Dì ấy dùng tay chọt chọt đầu mũi tôi: "Chắc chắn là rồi!"
"Tuyệt vời quá đi mất! Dì ơi, con không lấy không của dì! Tiền lời con với dì chia nhau mỗi người một nữa nhé ạ!"
Dứt lời, dì ấy đưa tôi đến kho lấy ra một cái bếp nhỏ và mấy cục than.
Tôi bày gian hàng bên ngoài nông trại, bắt đầu bán nhộng nướng.
Năm tệ một xiên, tinh khiết từ thiên nhiên, không phết thuốc xổ, sạch sẽ vô cùng, ăn không dính bệnh!
Mấy nhỏ học tiểu học với trung học lập tức nhào tới so xem ai có nhiều tiền hơn.
Hơn nữa còn giành nhau đến kêu cha gọi mẹ nhắc cả tổ tông.
Năm tệ một xiên mà vẫn không đủ để bán.
Tôi nướng một lúc đầu cũng chảy cả mồ hôi.
Kỳ du xuân của học sinh cấp ba như chúng tôi không cần thầy giám sát.
Một số giáo viên đi cùng không biết đã chạy đi đâu rồi.
Bạn cùng lớp của tôi cũng bắt đầu theo mùi hương đến mua nhộng.
Tôi ngẩng đầu bọn họ: "Sáu tệ!"
"Triệu Thiển Trì, sao cậu lại lên giá thế hả?"
"Đây là sân chơi của và cũng là luật của ! Tôi thích bán bao nhiêu là chuyện của tôi! Mua không mua thì khỏi!"
"Cậu không thế chứ, chúng tớ đều lớn rồi ăn hai xiên còn không đủ no! Cậu cố đấy à!"
Tôi đảo mắt: "Giảm giá cũng , các cậu đem vở cho tôi mượn hai ngày là ."
Những người đang đứng trước mặt tôi đều là học bá trong lớp.
Đổi tiền mua tri thức, tôi cũng không sợ lỗ.
7.
Một buổi chiều, tôi kiếm hơn sáu trăm tệ.
Tôi chia cho dì nuôi tằm ba trăm.
Dì ấy lại dứt khoát xua tay.
"Con vẫn đang còn đi học, sao lại muốn kiếm tiền gì thế?" - Dì ấy nhướng mày hỏi tôi.
Tôi cúi đầu nở nụ : "Thành tích của con không tốt lắm, con muốn kiếm ít tiền gia sư."
"A?" - Dì ấy có chút đăm chiêu, "Dì thấy con cũng có m.á.u kinh doanh, đi, dì giới thiệu cho con một gia sư, miễn phí. Một tuần con tới đây nướng nhộng cho dì một ngày, thế có không?"
"Dạ ! Được ạ, ạ!" - Tôi vui mừng cực kỳ, còn chẳng hỏi lại dì ấy gia sư dì ấy là ai.
"Triệu Thiển Trì!" - Tiếng hét của lão Quải đột nhiên truyền tới.
Tôi nhanh chóng trao đổi số điện thoại với dì ấy, sau đó vội vã chạy đi.
"Mau lên! Mau về với Lý đi, ba trò xảy ra chuyện rồi!"
Ba tôi buổi chiều đi bán hàng, bị một cái xe tải tông trúng.
Tài xế xe tải điều khiển xe trong trạng thái mệt mỏi quá độ, ba tôi cũng đi ngược chiều.
Trong việc này hai người đều phải chịu trách nhiệm.
Nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn thuộc về ba tôi.
Tôi ngồi trong xe Lý không ngừng khóc.
Cô Lý vừa lái xe vừa an ủi tôi: "Đừng khóc đừng khóc, em bình tĩnh lại một chút, sẽ không sao đâu."
Tôi không ngừng gật đầu.
Triệu Thâm Ý mặt không đổi sắc : "Đừng phiền ấy nữa, đã phải đưa chúng ta về còn phải an ủi em, đừng có không hiểu chuyện như ."
"Không sao đâu, hiểu mà, dù gì cũng là ba em ấy xảy ra chuyện."
Cô vừa dứt lời, dường như cũng thấy lời này có hơi sai.
Biểu cảm của Triệu Thâm Ý lập tức đông cứng lại.
Tựa hồ như đang muốn hỏi: Cô đang châm chọc mình không biết thương ba à?
"Cô à, con người có số."
Cô ấy có hơi xấu hổ gật đầu: "Ừm, ừm, đúng ."
Từ lúc đó trở đi, cả đường đến bệnh viện Triệu Thâm Ý đều ngoảnh mặt sang chỗ khác, cố ý không mặt Lý.
Sau khi xuống xe, chị ta rời đi rất nhanh.
Tôi cảm ơn Lý xong, cũng nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
"Người ta đã có lòng giúp đỡ, chị ngay cả câu cảm ơn cũng không biết đường ." - Tôi lầm bầm với chị ta.
Chị ta lại lạnh lùng đáp lại: "Không mượn ấy giúp."
Bạn thấy sao?