5.
"Được rồi, con bé đâu có xin dì đâu, dì thích con bé nên mới cho con bé một ít thôi."
Dì nuôi tằm dù gì cũng là người có kinh nghiệm, qua là đã thấu bản chất của Trầm Giai Duyệt
Trầm Giai Duyệt không vui liếc mắt qua.
"Thật ác độc mà!" - Triệu Thâm Ý đột nhiên lên một tiếng.
"Những sinh vật nhỏ bé đáng này đáng ra sẽ trở thành bươm bướm xinh đẹp, thế mà lại trở thành đồ ăn trên bàn ăn của những nhân loại độc ác."
Chị ta thế mà còn rặn ra thêm mấy giọt nước mắt.
Bạn học nam tranh nhau đưa khăn tay cho chị ta.
Chị ta nhận lấy một cái khăn tay, đau lòng lau nước mắt.
"Huhu, thật là ác độc, cây đại thụ vốn có thể cao đến chín tầng mây, lại bị thành khăn tay, trở thành thứ để lau sạch nước mắt của loài người!"
Dì nuôi tằm đứng bên cạnh tôi nghe ta như , lập tức thành tiếng.
"Cô này, thiện lương như thì đừng mặc giày da, cái này lột da trâu ra đấy."
Tôi và dì ấy nhau .
Sắc mặt Triệu Thâm Ý lập tức trở nên trắng bệch.
Chị ta trợn mắt một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
"Trời ơi, có ai không, Thâm Ý tụt huyết áp ngất xỉu rồi!"
Mọi người lập tức ba chân bốn cẳng đỡ chị ta lên ghế.
Té xỉu cục cứt, tôi lại chả hiểu chị ta quá.
Lúc nào cũng thích diễn.
Mỗi khi bị người ta vạch trần, chị ta chắc chắn sẽ cố ý tìm cách thay đổi tâm điểm ý của mọi người, để mọi người thương cho mình.
Trầm Giai Duyệt bắt đầu khóc nức nở: "Nhà Thâm Ý sau khi bị sản, cơm ăn không no, mà chẳng biết vì sao, Triệu Thiển Trì lại càng ngày càng béo, đều là chị em, mà sao đứa thương đứa ghét, một người thì phải nhịn đói, một người thì lại ăn uống no nê?"
Đạ mú!
Tôi và Triệu Thâm Ý đều cho tiền ăn như nhau.
Nhưng chị ta , chị ta chỉ ăn cơm của nhà hàng Tây thôi, còn muốn ăn những món ít ca-lo.
Tôi gặm bánh mì ăn dưa chua để tiết kiệm tiền mua sách, thế quái nào lại thành tôi chị ta không ăn no rồi?
Lúc này Triệu Thâm Ý sau khi tiếp thêm glucozo thì mở mắt ra: "Đừng mà, đừng trách em ấy, sống trên đời đã là một cơ may rồi, huống hồ mình và em ấy còn là chị em, chắc chắn đã phải tu mấy đời mới có phúc phận này."
6.
"Mau đem phần tiền ăn cậu cướp của ấy trả cho chị cậu đi!" - Trầm Giai Duyệt mặt đầy tức giận lao về phía tôi.
Tôi vừa muốn phân bua, Triệu Thâm Ý sợ tôi thêm, lập tức bật dậy kéo Trầm Giai Duyệt lại.
"Giai Duyệt, cậu đừng lúc nào cũng thế này. Tớ vẫn ổn mà."
Thẩm Gia Việt cau mày, tựa hồ không hiểu rõ huống lúc này cho lắm.
Có lẽ ta cảm thấy có gì đó không ổn, không thể chỉ ra chỗ nào không ổn.
Lúc này tôi mới ý đến mấy em học sinh tiểu học và học sinh trung học ở bên ngoài.
Tôi quay đầu với dì nuôi tằm: "Dì ơi chỗ này có nhiều học sinh đến ghê."
Dì cũng theo tầm mắt của tôi, : "Đúng rồi, gần đây còn có hai trường học khác tới nữa, đầu xuân có rất nhiều trường học chọn đến đây chơi."
Mắt tôi đảo một vòng: "A? Vậy chỗ này có kinh doanh không ạ?"
Dì lập tức nở nụ : "Kinh doanh gì cơ? Mọi người hay gọi chỗ này là vùng ngoại ô, thực chất là một vùng nông thôn đó! Đâu có kinh doanh gì? Không đâu con."
Bạn thấy sao?