"Mày câm mồm đi! Mày còn muốn tao à? Mày tự đi mua, còn hỏi người ta lượng dùng cách dùng thế nào, trong quán đó có camera giám sát đấy đồ ngu!"
"Hả?" - Triệu Thâm Ý bụm mặt, khóc đến là đáng thương: "Thiển Trì, cứu chị, chị là vì muốn giúp em mà! Thầy Cố rất giàu có, chị gả cho ấy, ba cũng sẽ yên lòng, chị chỉ là vì muốn thành toàn nguyện vọng của ba thôi mà!"
19.
Tôi thở dài một hơi.
Một bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên đặt lên vai tôi, là thầy Cố.
"Không phiền đến , cũng không cần đánh thuốc mê tôi, lúc tôi tỉnh táo tôi đã rất thích Thiển Trì rồi."
Mặt tôi trong chớp mắt đỏ bừng lên.
Tôi không dám ngẩng đầu lên ấy.
"Em có bằng lòng không?"
Anh ấy dùng lực, khiến tôi phải ngẩng đầu ấy.
Tôi nhắm mắt lại, gật mạnh đầu.
"Không thể nào! Sao lại thích nó cơ chứ? Nó không hề xinh đẹp dễ chút nào! Em thanh nhã thế này, nó là tầm thường như ! Không thể nào! Anh phải cưới em! Anh phải cưới em mới đúng!"
Triệu Thâm Ý điên rồi, chị ta tự mình xé rách bộ mặt đạo đức giả mấy năm nay.
Để lộ ra dáng vẻ chân chính, tự nhiên cũng sẽ không còn xinh đẹp nữa.
Nếu chẳng muốn là rất khó coi.
Án xử Triệu Thâm Ý khiến tôi không rét mà run.
Chúng tôi cứ tưởng mấy trò bịp này tiền là quá lắm rồi.
Ai mà ngờ hành vi của chị ta lại cấu thành tội buôn lậu ma túy.
Thứ hàng cấm chị ta mua kia có thành phần rất đáng sợ.
Bị tạm giam một tháng, hoãn thi hành án hai tháng, còn bị một vạn tệ.
Chị ta cũng không thi lên đại học nữa.
Bất quá thành tích thi của chị ta cũng chỉ hơn ba trăm.
Tôi thì lại đậu vào 211.
Thầy Cố, à, không.
Là Cố Hàn Cảnh, trai tôi, ấy cực kỳ vui.
Anh ấy hôm đó tôi nướng nhộng ở nông trường, thơm đến c.h.ế.t người.
Dáng vẻ bận bịu của tôi cũng thu hút ấy.
Mà mẹ ấy cũng bị tôi mê hoặc rồi: "Nhìn đi con trai, đây là con dâu mẹ muốn, thật ngoan ngoãn! Lại còn dễ thương biết bao!"
Mẹ con họ không hẹn mà chung chí hướng, sau đó mới có chuyện như trước xảy ra.
Tôi hồn nhiên rơi vào cái bẫy ngọt ngào này mà không hề phát giác có gì đó hơi sai.
Cái mà gọi là học phí đó, ấy một đồng cũng không đến tay .
20.
Trước khi đi học đại học, tôi đến gặp Triệu Thâm Ý một lần.
"Thiển Trì, em đến gặp chị đó hả?"
Khí sắc của chị ta rất không tốt, cả người héo quắt lại như cái xác khô.
Tôi gật đầu, đưa tờ giấy giám định trong tay ra cho chị ta xem.
Đó là tờ giấy giám định chiếc vòng ngọc ba để lại cho tôi.
Năm đó ba mẹ rất nghèo, ba tôi dùng ba nghìn tệ mua cái vòng này cho mẹ tôi.
Nhưng ông không biết mình bị lừa.
Tôi đi giám định cái vòng, chỉ đáng có 500 tệ.
Gương mặt chị ta tức giận đến vặn vẹo: "Mẹ nó! Đúng là nghèo nàn! Ba đúng là thằng nghèo nàn! Không để lại một cái gì cả! Phế vật! Ông ta muốn tao sống thế nào! Tao sau này sống thế nào đây hả!"
Chị ta đập ầm ầm vào kính ngăn cách bằng thủy tinh.
Cũng chẳng buồn bộ thanh nhã nữa.
Tôi cong môi, cảm thấy chị ta thật là nực .
"Triệu Thâm Ý, ôi thừa nhận đây là di sản của ba, tôi sẵn sàng chia đôi với chị. Tôi tuyệt đối sẽ không ăn bớt 250 tệ của chị. 250 tệ, yên tâm, tôi sẽ không lấy dư ra một xu nào."
"Cút! Con khốn! Con tiện nhân! Mày mau cút đi!" - Chị ta rống lên một tiếng đầy giận dữ, giống như muốn xé rách cổ họng của mình ra.
Tôi xoay người, nghe điện thoại.
Bên trong truyền đến tiếng oán trách của trai tôi: "Em đâu rồi? Về nướng nhộng cho đi!!"
- Toàn văn hoàn -
Bạn thấy sao?