Trần Mạt sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, thậm chí còn hét lên: “Trúc Diệp Thanh!”
Vài phụ nữ đang đè tôi ra, tất cả đều ngây người, từng người buông tay, hoảng loạn lùi về phía sau.
Chị dịu dàng hỏi tôi: “Có những ai?”
Tôi nghiến răng: “Tất cả những người trong phòng bao.”
Ngay lập tức, những kẻ say rượu ban nãy vì tiền mà xé quần áo tôi đều biến sắc mặt, vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng ngay khi bọn họ ra ngoài, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của những người này.
Mỗi tiếng kêu thảm thiết đều khiến Trần Mạt và những người khác sợ đến run rẩy.
Một lát sau, một người toàn thân đầy máu, đi đến bên cạnh chị , cung kính : “Đã dọn sạch rồi, khách trên tầng này đều sắp xếp sang tầng khác.”
Chị nhẹ giọng : “Tết Trung thu, phiền những người không quen biết, thay tôi gửi lời xin lỗi sâu sắc, thanh toán giúp họ.”
“Vâng.”
Trần Mạt có chút hoảng sợ.
Bởi vì chị từ đầu đến cuối, không với ta một câu nào.
Cô ta nuốt nước bọt, run rẩy đi về phía chúng tôi.
Cô ta nhỏ giọng : “Đại nhân, ấy... Cô ấy thật sự là em của ngài sao?”
Chị liếc ta một cái, vẫn không để ý đến ta, mà đỡ tôi dậy, hỏi tôi: “Em định đi bệnh viện, hay ở đây xem?”
Tôi khạc ra một ngụm máu, với chị : “Em không chết luôn .”
Chị cưng chiều lau vết máu trên khóe miệng tôi, nhẹ giọng : “Biết rồi, em ở đây xem đi.”
Những người dưới trướng chị vội vàng mang ghế đến cho tôi, để tôi ngồi xuống ghế.
Họ cẩn thận lấy hộp y tế ra, giúp tôi lấy mảnh thủy tinh ra, bôi thuốc sát trùng, xử lý khẩn cấp trước.
Vương Khải nằm trên đất, máu chảy lênh láng, hắn ôm chặt cánh tay đứt lìa không ngừng chảy máu, khóc lóc : “Mạt Mạt, em mau đi! Tay đứt rồi, em mau giúp với!”
Trần Mạt đã nghẹn ngào: “Tôi thật sự không biết ấy là em của ngài.”
Chị cuối cùng cũng để ý đến ta: “Em tôi không với chắc? Tôi chứng kiến đánh em ấy từ đầu đến cuối đấy.”
“Đại nhân, do tôi hiểu lầm rồi, tôi tưởng ấy khoác... Tôi tưởng ấy là hồ ly tinh cướp đàn ông của tôi, tôi hèn hạ, tôi đáng chết!”
Trần Mạt vội vàng quỳ xuống đất, ta giơ tay, liên tục tát vào mặt mình.
Nhưng chị vẫn không hề lòng.
Những phụ nữ vừa rồi cùng Trần Mạt thủ cũng sợ hãi, từng người quỳ xuống theo Trần Mạt.
“Chúng tôi chỉ giúp Trần Mạt chống lưng thôi, thật sự không biết ấy là em của ngài!”
“Nếu tôi biết thì dù có mượn tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám!”
“Xin ngài hãy tha thứ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”
Chị không để ý đến họ, mà liếc Vương Khải đang nằm trên đất.
Cô ta : “Tôi bị chứng ám ảnh cưỡng chế.”
Người hầu bên cạnh gật đầu, đi về phía Vương Khải.
Khi tay giơ lên, dao hạ xuống, Vương Khải đã không thể ôm chặt cánh tay đứt lìa của mình nữa.
Hai cánh tay đứt lìa nằm trên đất, hắn thậm chí còn không thể ôm lấy, nằm trên đất lăn lộn, đau đớn kêu thảm thiết.
Anh ta khóc lóc kêu to: “Tôi sai rồi! Xin các người hãy tha cho tôi, để tôi đi bệnh viện, tôi sai rồi! Mạt Mạt, em mau cứu với!”
Mỗi tiếng kêu thảm thiết của Vương Khải đều khiến Trần Mạt run rẩy.
Cô ta quỳ xuống ngẩng đầu, khóc lóc : “Chúng tôi đều là nạn nhân, đều bị tên đàn ông khốn nạn này lừa, đều là lỗi của hắn.”
Chị : “Cô biết là lỗi của hắn, tại sao lại đánh em tôi?”
Trần Mạt run rẩy, ta còn muốn gì đó, đột nhiên có người kêu thảm thiết.
Là phụ nữ vừa rồi đã đánh gãy chân tôi!
Cô ta đã không còn chân.
Cô ta nằm sõng soài trên đất, chiều cao giảm đi một nửa.
Chị nhẹ giọng : “Tôi tha thứ cho người này.”
Người hầu gật đầu, phụ nữ đó bị người ta túm tóc, kéo lê ra ngoài.
Chỉ còn lại đôi chân, vẫn nằm ở đó.
Cô ta khóc lóc kêu to: “Trả chân lại cho tôi! Tôi muốn đi bệnh viện, xin người hãy trả chân lại cho tôi!”
Nhưng chị không để ý đến ta, chỉ hỏi những người khác: “Còn các người thì sao? Vừa rồi các người đã gì em tôi?”
Bạn thấy sao?