Chị Gái Tôi Hay [...] – Chương 5

13

Sau khi bị lật tẩy, dù mặt ta có dày đến đâu cũng không dám đến công ty nữa.

Thay vào đó, ta tìm đến bố mẹ chồng tôi.

Cô ta vác cái bụng bầu mới nhú, khóc lóc van xin họ chủ, rằng đứa bé không thể không có cha.

Nhưng tôi đã lường trước chuyện này, nên đã kể trước mọi chuyện cho bố mẹ chồng.

Họ phối hợp rất tốt, diễn một vở kịch hoàn hảo.

Bố mẹ chồng tôi giả vờ đồng ý, rằng nếu sau khi sinh con, xét nghiệm ADN chứng minh đứa bé là của Tống Nghiễn, thì họ sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Nghe lời hứa này, Hứa Từ lập tức yên tâm, ngoan ngoãn về nhà dưỡng thai.

Nhưng ta vẫn chưa chịu từ bỏ, liên tục tìm cách xây dựng cảm với Tống Nghiễn.

Cứ cách vài ngày, ta lại gửi hình ảnh siêu âm thai cho .

Thậm chí còn đăng lên mạng, kèm theo những lời châm chọc tôi:

“Cứ tận hưởng những ngày tháng yên bình đi, chờ con tôi ra đời xem khóc thế nào!”

“Bé cưng à, trên đời sao lại có người đê tiện như chứ? Đã chiếm mất ba con còn không chịu buông tha, thật ghê tởm! Mẹ nguyền rủa ta ngày mai chết quách đi, có không?”

Đôi khi, ta lại tỏ ra đầy mẫu tính:

“Bé con à, mẹ sẽ dùng cả mạng sống này để bảo vệ con!”

Nhìn những dòng trạng thái này, tôi chỉ tò mò không biết sau này khi ta phát hiện ra đứa bé là con của Lưu Quân, liệu ta có còn thương nó như bây giờ không?

Nhưng phải công nhận, thấy Hứa Từ tự tin thế này, tôi lại cảm thấy yên tâm.

Lúc đầu, tôi còn sợ bọn họ sớm nhận ra sự thật, khiến kế hoạch của tôi chưa đủ hả hê.

Giờ xem ra, tôi lo xa rồi.

Mấy tháng sau, không còn mẹ con Hứa Từ quấy rối, cuộc sống của tôi bình yên hơn rất nhiều.

Tống Nghiễn biết tôi có chí hướng kinh doanh, liền giao phần lớn công ty cho tôi quản lý.

Nhưng còn chưa kịp chính thức bắt tay vào công việc, tôi phát hiện mình đã mang thai.

Tống Nghiễn vui mừng đến mức suýt phát khóc, còn nâng cấp chế độ bảo vệ tôi lên mức tối đa.

Anh còn cẩn thận hơn cả vệ sĩ chuyên nghiệp.

Đến khi tôi mang thai hơn sáu tháng, thì cuối cùng Hứa Từ cũng sinh con.

Không nằm ngoài dự đoán, ta sinh một bé trai.

Vừa sinh xong, ta lập tức gọi cho Tống Nghiễn.

Nhưng lúc đó đang quấn quýt bên tôi, liền mất kiên nhẫn cúp máy và chặn số ta luôn.

Cô ta lại gọi cho bố mẹ chồng tôi.

Nhưng đáng tiếc, họ đang đi du lịch nước ngoài, nên không liên lạc .

Hết đường xoay sở, ta ôm đứa bé mới sinh đến thẳng nhà chúng tôi.

Ban đầu, ta bị bảo vệ chặn ngoài cửa, không cho vào.

Cô ta loạn ngoài cổng suốt một lúc lâu, đến khi tôi ngủ dậy mới cho vào.

Mới sinh xong, trên người ta vẫn còn vẻ mệt mỏi.

Nhưng khi thấy Tống Nghiễn, ta như vớ cọng rơm cứu mạng.

“Tống Nghiễn, xem! Con sinh rồi, là con trai đấy! Anh có con trai rồi!”

Mẹ kế đi cùng cũng vội vã phụ họa:

“Đúng , Tiểu Tống à, xem thằng bé giống thế nào kìa!”

Nghe xong, vẻ mặt Tống Nghiễn lập tức sa sầm, như thể vừa bị phạm nặng nề.

“Cô linh tinh cái gì đấy? Tôi với chẳng có gì hết, sao lại có con của tôi?”

Hứa Từ thấy không chịu thừa nhận, liền cuống quýt:

“Hôm và An An đi đăng ký kết hôn, đã uống say, sau đó ngủ với em. Chính đêm đó em mới có thai!”

Nghe đến đây, Tống Nghiễn bật khinh bỉ:

“Cô đúng là ngu ngốc đến tột cùng. Ngủ bên cạnh mình là ai còn không biết? Nói đến đây, cũng quen thuộc với Lưu Quân lắm mà nhỉ? Sao thấy hắn không mặc quần áo lại không nhận ra hả?”

Nghe những lời này, sắc mặt Hứa Từ lập tức tái nhợt.

Cô ta như bừng tỉnh điều gì đó, lại không dám tin.

“Em… em không hiểu đang gì… Tống Nghiễn, đây là đứa con đầu tiên của ! Anh phải có trách nhiệm với bọn em!”

Mẹ kế cũng vội chen vào:

“Đúng ! Nếu cậu không chịu nhận, tôi sẽ tìm truyền thông phanh phui chuyện cậu bỏ rơi vợ con!”

Tống Nghiễn lười biếng phất tay:

“Vậy thì cứ đi mà gọi, tôi còn mong chờ nữa là đằng khác.”

Nhìn bộ dạng bẽ bàng của hai mẹ con họ, tôi cuối cùng cũng không nhịn mà bật thành tiếng.

Lúc này, Hứa Từ mới chuyển ánh mắt sang tôi, chằm chằm vào bụng bầu của tôi.

Nhận ra tôi cũng đang mang thai, ta nghiến răng, cay cú buông lời đe dọa:

“Con tiện nhân này! Mày cũng có thai sao? Nhưng đừng vội vui mừng, rồi mày sẽ phải khóc thôi!”

“Chúng mày cứ chờ đấy, tao nhất định sẽ khiến chúng mày hối hận!”

【Ôi trời ơi, sợ quá đi mất! Nữ chính thật sự quá nể mặt ta rồi đấy!】

【Nam chính đã rõ ràng đứa bé là của ai rồi, đồ ngu, tự đào hố chôn mình.】

Rất nhanh sau đó, Hứa Từ bắt đầu hành .

Cô ta quay video, lên mạng tố cáo Tống Nghiễn “ruồng rẫy vợ con”, còn tôi là kẻ thứ ba chen vào.

Cô ta còn lấy đứa con đã ra đời của mình bằng chứng, so với tôi mới mang thai sáu tháng.

Nhưng dân mạng đâu có ngu.

Không ai bị ta dẫn dắt, ngược lại, họ cầu ta đưa ra bằng chứng cụ thể.

ta gì có chứng cứ?

Dù trước đây từng có người thấy ta lên xe của Tống Nghiễn, khi đó, người ngồi trên xe với ta thực chất là tôi chứ không phải .

Cư dân mạng thấy Hứa Từ không đưa ra bằng chứng, lập tức quay sang mỉa mai ta.

“Tiểu tam muốn lên chính thất thất bại à?”

“Đúng kiểu ‘lươn lẹo gặp đá’, chưa thấy ai trơ trẽn thế này!”

Trên màn hình, các bình luận cũng đồng loạt bày tỏ sự hài lòng:

【Cuối cùng cũng có một bộ phim không coi khán giả là kẻ ngu ngốc!】

【Đúng ! Mạng xã hội bây giờ tin thật giả lẫn lộn, thích lướt mạng không có nghĩa là chúng tôi dễ bị lừa đâu!】

Mặc dù dân mạng không bị Hứa Từ dắt mũi, vụ việc này vẫn lan truyền rộng rãi.

Sợ dư luận ảnh hưởng đến công ty, Tống Nghiễn lập tức tung đoạn video đêm hôm đó giữa Hứa Từ và Lưu Quân lên mạng.

Cư dân mạng lập tức đồng loạt kêu trời, bảo rằng cảnh tượng quá cay mắt.

Sau khi xem video và biết sự thật, Hứa Từ phát điên, gọi điện chửi bới tôi như điên dại.

Cô ta còn đe dọa sẽ kiện tôi vì tội quay lén.

Tôi “tốt bụng” nhắc nhở:

“Xém chút nữa thì quên cho biết, căn nhà mà đang ở, thực chất là tài sản mẹ tôi để lại cho tôi. Tôi là chủ sở hữu hợp pháp duy nhất.”

“Tôi lắp camera trong nhà mình, chẳng may video bị lộ thì liên quan gì đến tôi?”

Hứa Từ hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô ta trút toàn bộ căm hận lên mẹ ruột của mình và ba tôi.

Trong cơn giận dữ điên cuồng, ta mất hết lý trí.

Cuối cùng, chính tay ta chết hai người đó.

Nhưng vì lúc ấy ta vẫn đang trong thời gian cho con bú, nên may mắn thoát khỏi án tử hình.

Khi nhận tin này, tôi chỉ có thể thở dài chán ghét.

Căn nhà mà mẹ tôi để lại, cuối cùng lại bị cả đám người bẩn thỉu kia ô uế.

Còn về đứa bé, tôi không giao nó cho nhà họ Lưu.

Dù sao thì, đứa trẻ là vô tội.

Ba mẹ nó có thể độc ác, tôi không định trừng một sinh linh chưa biết gì.

, tôi cũng không lo lắng chuyện sau này đứa bé biết sự thật rồi quay sang trả thù tôi.

Vì tôi đủ mạnh.

Nếu nó muốn tự tìm đường chết, thì cũng đừng trách tôi vô .

Sau khi xử lý xong tất cả, tôi cũng đến ngày dự sinh.

Hôm tôi sinh con, Tống Nghiễn căng thẳng đến mức suýt phát điên.

Ngay sau khi con chào đời, lập tức ra quyết định:

“Cả đời này, chúng ta chỉ cần có một đứa con này thôi. Anh không muốn em chịu đau đớn thêm một lần nào nữa!”

【Tốt lắm! Kết thúc thế này tôi rất hài lòng!】

【Ngọt quá đi mất! Bản chuyển thể này thật sự rất tuyệt!】

Nhìn Tống Nghiễn đang dịu dàng bên cạnh, tôi khẽ mỉm .

Thật ra, tôi cũng rất hài lòng với cái kết này.

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...