Chị Gái Thanh Cao Của Tôi (Phần 4)
Tác giả: Vũ Tuyết Phi Phi
Đề cử: Ú nu phơi nắng
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
10.
“Giang tổng…”
“Nhị tiểu thư Thẩm gia, cũng đừng phí công nữa.”
Quả nhiên, chị điên điên khùng khùng loạn một trận, thái độ của Giang Nghiễn với tôi cũng lạnh nhạt hẳn đi.
Điều khiến tôi lạnh lòng hơn là, ta lại chẳng hề để tâm đến công nghệ độc quyền Thẩm gia mà chị tôi vừa nhắc đến.
Nhưng tôi cũng không phải không có cơ hội chiến thắng!
Chị tự cao vì đã vì biết rõ kết cục trước khi xuyên vào, còn tôi thì tái sinh, tận mắt chứng kiến cục diện thương trường năm năm sau.
Lúc đó Hoắc Đình Thâm một tay che trời, tôi căn bản không chạm tí vào vào chị tôi.
Tôi cũng có nghĩ đến việc tìm Giang Nghiễn hợp tác, tập đoàn Giang thị từng huy hoàng một thời ngày càng suy thoái, bản thân cũng khó đảm bảo.
Chị tôi cũng không sai chút nào, cuối cùng Hoắc Đình Thâm dùng quyền lực ngút trời thu mua tập đoàn Giang thị.
Trước khi tôi chết, tôi đã nhặt tờ báo, tiêu đề chính là tin tức tập đoàn Giang thị sản.
Sau khi thấy thế, tôi liền biết kiếp đó việc báo thù của tôi là vô vọng.
Trong ngày tuyết bay đầy trời, tôi chậm rãi cạn kiệt sức sống.
Nhưng kiếp này, mọi chuyện vẫn còn kip!
Tình thế hiện giờ của tôi hơi bất lợi, nhất định phải một đòn ăn ngay, đánh trúng chỗ quan trọng.
“Giang tổng, trung tâm nghiên cứu y dược sinh học mà đổ món tiền khổng lồ vào xây nên có phải gần đây đã có tiến triển mang tính then chốt phải không?” Tôi .
Quả nhiên, tác muốn đuổi khách của Giang Nghiễn ngừng lại, mặt lập từng trầm xuống, tràn đầy cảnh giác.
“Nhị tiểu thư Thẩm đây nắm thông tin nhanh nhạy quá.”
“Đây chỉ là nước cờ đầu, phải xem Giang tổng có nguyện ý nghe tiếp không đã.”
Anh quan sát tôi một chút, thái độ dịu xuống, châm tôi một tách trà.
“Nhị tiểu thư Thẩm, kế hoạch của tốt nhất phải đủ to đấy.”
“Đương nhiên, nếu như tôi người dẫn đầu nghiên cứu phát minh của đang lén tiến hành thí nghiệm phi pháp lên cơ thể con người sau lưng thì sao?”
“Cô gì!” Giang Nghiễn biến sắc, đứng phắt dậy, ánh mắt như lưỡi dao, hận không thể đâm xuyên tôi.
“Việc trọng đại như này, tôi không thể nào ăn lung tung. Với theo như tính cách của Giang tổng đây, tự điều tra kỹ càng mới dám tin, không phải sao?”
“Cô có biết, ta là…”
Tôi lẳng lặng vào mắt : “Tôi biết, ta là rể , còn từng có ân cứu mạng .”
“Còn nữa không?”
“Chỉ thôi.”
Tôi thật thà trả lời.
Kiếp trước, trên báo cũng chỉ viết qua loa mấy câu về chuyện này, sau khi thí nghiệm phi pháp trên con người bị phơi bày trước ánh sáng đã khiến toàn bộ xã hội sóng to gió lớn.
Không kể đến Giang thị trôi mất mấy tỷ, gia đình người bị náo loạn ầm ĩ, trực tiếp hủy tiếng tăm suốt bao năm dựng của Giang thị.
Giang Nghiễm tuy là một thiên tài kinh doanh, vốn có thể đưa Giang thị đến đỉnh cao, lại bị người thân bán đứng, đáng tiếc, đáng tiếc.
“Nhị tiểu thư Giang giao át chủ bài ra xong, không sợ tôi phủi mông rời đi à?” Giang Nghiễn không hổ là người thừa kế Giang gia, đảo mắt đã bình tĩnh trở lại, tựa lưng vào ghế ngồi.
“Đây chỉ là mối nguy trong nội bộ Giang thị, còn bên ngoài thì sao?” Người ăn sao có thể dễ dàng đưa át chủ bài ra như , tin tức này chỉ là món khai vị mà thôi.
Giang Nghiễn nhướn mày, ra hiệu cho tôi tiếp, lại lần nữa châm trà cho tôi.
“Giang tổng cũng không là người ngồi chờ chết, sáu năm trước, sau khi thu mua công nghệ độc quyền của Thẩm thị không thành, liền xa trông rộng, thành lập trung tâm nghiên cứu y dược sinh học hiện tại, muốn dùng công nghệ để thoát khỏi cảnh bó tay, hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường.”
“Mà Hoắc Đình Thâm trông có vẻ đã loại bỏ đường đua này, những xí nghiệp từ hạ đến thượng nguồn có những sản phẩm liên quan đều bị hắn thu mua lại.”
“Anh cho rằng, hắn hết những chuyện này là để chuẩn bị cho lúc công nghệ của thành công, đạt vé hợp tác với chắc?”
“Lời giải thích của nhị tiểu thư Thẩm rất thú vị.” Trong mắt Giang Nghiễn mang theo vài phần hứng thú, ngón tay lại gõ theo nhịp xuống mặt bàn.
Mà tôi lúc này, càng cảm thấy chắc chắn hơn.
Lúc đó trên báo Hoắc Đình Thâm có thể thành công thu mua Giang thị là bởi vì hắn có tầm xa, có mưu lược, lại thêm Giang thị tự chui đầu vào rọ, tôi vô cùng nghi ngờ.
“Tôi cho rằng Hoắc Đình Thâm bày bố như thế, chỉ là muốn sẵn sàng mọi chuyện, chỉ đợi gió đông.”
“Giang tổng, không thử đoán xem, nếu như thí nghiệm phi pháp của rể bị phơi bày trước ánh sáng, bị ép dừng nghiên cứu giữa chừng, mà Hoắc Đình Thâm lúc này đã chờ gió đông, nhanh chóng thử nghiệm rồi sản xuất hàng loạt, cảm thấy Giang thị các còn cơ hội trở mình không?”
Ý nhàn nhạt trên mặt Giang Nghiễn biến mất.
Chúng tôi đều biết, gió đông tôi luôn nhấn mạnh chính là công nghệ độc quyền của Thẩm gia chúng tôi.
Tôi nhất định phải khiến Giang Nghiễn công nhận suy đoán của tôi, mới có thể lật lại thế yếu trước mắt, mang lại lợi thế cho đàm phán tiếp theo của tôi.
Trong lúc chúng tôi thăm dò qua lại, nước trong bình trà đã bị đun đi đun lại mấy lần, vang lên tiếng ùng ục ùng ục.
Tôi chợt giật mình, bản thân đã sớm miệng đắng lưỡi khô, cổ họng âm ẩm đau.
Mãi đến lúc này, tôi vẫn chưa thể buông lỏng cảnh giác.
Công nghệ độc quyền của Thẩm gia thật sự nằm trong tay trai tôi, mà cái giá để chuộc tôi ra khỏi Mị Sắc thật sự quá cao.
Cho nên Giang Nghiễn không phải không có khả năng không hợp tác với tôi.
Điều khiến tôi sợ lúc này là bản thân lộ ra chút ít sợ hãi, nén chịu khiến cổ họng tôi ngưa ngứa, không dám cầm ly trà trước mặt lên, chỉ lên khay trà, giả vờ thâm trầm, bình tĩnh.
“Thẩm Tri Uẩn.” Giang Nghiễn chợt gọi tên tôi, không còn gọi tôi là “nhị tiểu thư Giang” nữa.
Tôi ngẩng đầu lên.
“Cô mạnh mẽ hơn chị nhiều.”
Hắn , đẩy chén trà về phía tôi, ngón tay khẽ gõ một cái, trong ánh mắt mang theo sự thưởng thức.
Trái tim căng thẳng của tôi lập tức hạ xuống, tôi thở phào một hơi.
Nhưng câu tiếp theo của hắn, lại khiến tôi suýt nữa không kìm nước mắt.
“Tôi từng thăm tù mấy lần, đại tiểu thư Thẩm cũng thế, mặc cho chúng tôi khuyên nhủ thế nào, trai cũng luôn nhạt một tiếng, công nghệ độc quyền đó đã có sắp đặt riêng.”
“Thì ra ấy đang chờ nhị tiểu thư Thẩm lớn lên.”
Tôi ôm chặt miệng lại, liều mạng nén cảm muốn òa khóc lên.
Thì ra, Thẩm Tri Ý đã sớm lén tôi đi gặp trai, cũng từng có mưu đồ với công nghệ độc quyền.
Chị ta trai là tội phạm kinh tế không thể thăm thù, tôi và trai mất liên lạc sáu năm.
Rốt cục chị ta giấu tôi bao nhiêu chuyện, lại rốt cục muốn gì!
11.
Về đến phòng nhân viên, trưởng nhóm bảo tối không ăn, toàn bộ đi học tập.
Mặt tôi tái đi.
Ở Mị Sắc, cái gọi là “toàn bộ đi học tập” chính là quan sát tử hình công khai.
Dựa theo lệ thường, đối tượng bị tử hình công khai thường là người cố khách, hoặc là người muốn chạy trốn khỏi Mị Sắc.
Kết cục đều là sau khi bị chịu đựng tra tấn không còn dạng người, sau đó bị ném vào lồng dã thú hoặc hố rắn, bị ăn tươi nuốt sống.
Năm đó Liễu Miên vô khách bị thương, bị tử hình công khai nên mới vội vàng tự sát.
“Cũng không biết người xui xẻo nào. Ha, chẳng qua, tôi lại khá bội phục dũng khí của ta.” Liễu Miên ngồi bên cạnh tôi, châm một điếu thuốc, trông khá đồng cảm.
Lúc chị tôi cả người máu tươi đầm đìa bị kéo lên, ấy vô cùng kinh ngạc.
“Cô ta…”
“Đừng thương ta, ta tự cho là có thể chạy khỏi đây nên khiêu chiến với ông chủ.” Tôi lạnh.
Liễu Miên thở dài, lắc đầu: “Cô ta với chúng tôi, sẽ có nhân vật máu mặt tới cứu ta, thật là ngây thơ!”
Nhìn lên sân khấu, chị tôi bị trói vào ghế, hai chân vặn vẹo, vô lực rủ xuống, tóc tai rối bời, trên mặt đầy máu.
“Ha, không phải thề thốt sẽ rời khỏi Mị Sắc sao? Tao xem mày mất chân rồi thì đi kiểu gì!” Chị tôi đã hôn mê, người thi hành dội một chậu nước lạnh lên mặt chị ta.
Chị ta mở mắt ra, việc đầu tiên là sang tôi, vừa kinh ngạc lại ghen ghét.
“Còn dám không phục!” Tên tay chân quát to một tiếng, trên khuôn mặt kiêu ngạo của chị tôi trong nháy mắt có thêm một vết rạch sâu hoắm.
“Á, mặt của tôi, mặt của tôi!” Chị ta lòng bàn tay đầy máu, hoảng hốt kêu to: “Tôi là ảnh hậu, mặt của tôi quý giá mức nào mấy người có biết không?”
“Chúng mày chỉ toàn là đám dốt nát ngu xuẩn, biết Hoắc Đình Thâm là ai chứ? Đúng thế, tao là Hoắc phu nhân, chúng mày xong đời rồi! Hắn nhất định sẽ không buông tha chúng mày!”
Nhưng nghênh đón chị ta lại là mấy phát roi.
Liễu Miên không đành lòng, quay mặt sang chỗ khác: “Cô ta bị rồ rồi à? Lúc này vẫn còn già mồm.”
Tôi nhíu mày lại.
Lúc này, ông chủ bước vào hội trường, lạnh thoáng qua chị tôi, sau đó vẫy tay với tôi: “Cô đến đây.”
Liễu Miên vội vã giữ chặt tôi lại, trong mắt đều là lo lắng.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Tôi mỉm với ấy.
Ông chủ đánh giá tôi một lượt, gật đầu: “Nhị tiểu thư Thẩm phải không? Ngày mai có thể đi.”
Chị tôi không thể tin nổi tôi.
Tôi biết, ông chủ cố thế, là để giày xéo trái tim chị tôi.
“Người chuộc còn rất hào phóng, nghe còn muốn đưa một người nữa đi phải không?”
“Phải.”
Chị tôi lộ vẻ mừng rỡ, bất chấp vết thương trên mặt, vội vàng : “Tri Uẩn, chị là chị em mà, mau dẫn chị rời đi.”
Thấy tôi im lặng chị ta mà không trả lời, chị ta gấp gáp, liều mạng chớp mắt với tôi, lấy lòng : “Em , chị đau quá, nếu chị không rời khỏi nơi quỷ quái này, nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết mất!”
“Chị biết mà, chị biết em sẽ không bỏ chị lại. Nhanh lên, dẫn chị đi đi!”
Tôi nhếch môi , chị cũng kích bật theo tôi.
Ngay lúc tất cả mọi người đều cho là hai chúng tôi chị em thâm, muốn ôm nhau khóc sướt mướt…
Tôi xoay người, chuẩn xác chỉ vào Liễu Miên trong đám người.
Liễu Miên ôm chặt miệng, nước mắt to chừng hạt đầu tràn đầy hốc mắt, toàn thân cũng run rẩy vì kích .
“Thẩm Tri Uẩn, nếu dám giỡn tôi, tôi tuyệt đối không tha cho .” Cô ấy chớp mắt, nhanh chóng bước về phía tôi.
“Thử một chút là biết rồi mà.” Tôi nắm chặt tay ấy: “Tôi đã , muốn dẫn ra ngoài.”
Tiếc nuối kiếp trước, tôi không muốn để lại cái nào ở kiếp này.”
“Thẩm Tri Uẩn, mày điên rồi! Mày thà cứu một người phụ nữ vô dụng có thể lấy bất cứ ai chồng mà không cứu tao!” Chị tôi trợn sắp rách cả mí mặt, tay túm chặt lấy tôi.
Tôi xoay người lại, chậm rãi gạt từng ngón tay chị ta ra, một ngón rồi một ngón, không chút lưu .
Giống như lúc chị ta vứt bỏ tôi kiếp trước.
“Chị à, tính chị cứng rắn, thà chết chứ không chịu khuất phục. Người ta muốn chị chim hoàng yến, chị cũng không chịu nhục, muốn chết.”
“Nhưng bây giờ, không biết chị nổi chim hoàng yến của bao người… À, không, giờ ngay cả chim tước cũng chẳng bằng. Nếu như tôi cứu chị, chẳng phải muốn chị người thiếu khí phách?”
“Mày!”
Tôi nghĩ nghĩ: “Chỉ là…”
Chị tôi há miệng muốn mắng, lại nhịn một chút, mong chờ tôi.
“Chỉ là chị yên tâm, nếu chị thật sự không muốn chết, sau khi rời khỏi đây em sẽ báo cảnh sát hộ chị, chị yên tâm đi.”
“Mày tao à?”
Tôi như nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng vỗ lên miệng mình.
“Ui chà, chị xem tôi đang luyên thuyên gì nè, chị là nữ chính, sao mà chết ? Tôi đúng là tự mình đa , nên đánh, nên đánh.”
Chị tôi dường như nghĩ ra điều gì, lập tức luống cuống: “Thẩm Tri Uẩn, lẽ nào mày…”
“Chị à, chào mừng chị quay lại.”
Tôi tàn nhẫn với chị ta.
Vừa nãy lúc chị ta bị dội nước tỉnh lại, tự xưng là Hoắc phu nhân, tôi liền hiểu ra, chị ta hẳn cũng sống lại.
Nếu không, trải qua cực hình như thế, với tính hèn yếu của chị ta, sao dám lớn lối, phát ngôn bừa cãi lấy cứng chọi cứng như thế.
Nếu như , hẳn chị ta cũng nhớ hết.
Chị ta đã từng, đúng thế, đã từng hùng hồn đẩy tôi ta, cho tôi hy vọng giả tạo, lừa tôi suốt sáu năm!
Tôi thì thầm vào tai chị ta, từng từ đâm thẳng vào tim gan: “Chị à, đến lượt chị nếm thử nỗi tuyệt vọng vì cuộc sống bị hủy hoại. Nhưng tôi tin là chị nhất định sẽ không sống tạm, đúng chứ?”
“Dù sao, chị đến cả cơ hội sống tạm còn không có cơ mà.”
Ông chủ thâm trầm một tiếng, xem kịch đủ rồi nên : “Được rồi, đưa con đàn bà này ra hố rắn đi.”
Lúc này chị tôi mới hiểu lời tôi nghĩa là gì.
“Hố rắn…” Mặt chị ta sợ tới mức trắng bệch, cả người run rẩy, miệng hét chói tai.
Chị ta vô cùng sợ hãi, dù bị thương nặng vẫn còn sức giãy giụa kịch liệt.
Trông chị ta như bị điên.
Đám tay chân gặp nhiều trường hợp như này rồi, nhanh chóng bịt miệng chị ta lại, lôi đi.
Chợt có tiếng máy bay trực thăng vang lên trên đỉnh đầu.
Nơi công khai xử ở tầng cao nhất, cho nên tiếng này như vang bên tai, mọi người đều hai mặt nhau.
Trợ lý của ông chủ vội vàng chạy vào.
“Thủ lĩnh, là máy bay riêng của hội trưởng Nghiêm, là dẫn người đến chuộc nữ minh tinh tên Thẩm Tri Ý.”
Bạn thấy sao?