Chị Gái Mượn Tử [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

Sau ngày hôm đó, tôi đúng là đã có hai ba năm yên ổn.

Thuận lợi hoàn thành việc học, còn tìm một công việc rất tốt.

Cuối tuần này, hiếm hoi không phải tăng ca, tôi ra ngoài mua ít đồ về định nướng thịt ở nhà.

Miếng thịt đầu tiên vừa nướng xong thì có người gõ cửa.

Hai tiếng rất lịch sự.

Tôi tưởng là coca mình đặt giao tới, ai ngờ vừa mở cửa ra đã hối hận.

08.

Chị đứng trước cửa nhà tôi.

Hai năm không gặp, chị ta trông như già đi 20 tuổi.

Mới ngoài 20 mà đã bạc nửa đầu, người ngợm thì lôi thôi lếch thếch, còn bốc mùi hôi nữa.

Cửa mở, cả hai chúng tôi đều sững người.

Chị tôi, sự ghen tị thoáng qua trong mắt, rồi không chút khách khí đẩy tôi ra, bước vào nhà, ngang ngó dọc như đi tuần tra.

“Tao biết ngay Thẩm Lê không thèm để mắt đến loại người như mày mà. Quả nhiên, hai năm không gặp, mày vẫn là cái thứ đồ bỏ đi không thằng nào thèm.”

Tôi kéo mạnh tay chị ta, lôi người về lại cửa.

“Không phải việc của chị, đến đây gì? Có chuyện gì mau, xong thì biến.”

Chị đưa tay vỗ vỗ bụng mình.

“Chị đến tìm em giúp đỡ.”

Hóa ra, ba năm trước không lâu sau khi tôi và Thẩm Lê rời đi, chủ nợ của chị đã tìm đến tận nhà.

Bọn đòi nợ của mấy app vay tín dụng đen đều là xã hội đen, hoàn toàn không lý lẽ gì.

Nợ lại toàn là lãi mẹ đẻ lãi con, mười mấy vạn chị vay ban đầu, nhanh chóng lăn thành mấy chục vạn rồi cả triệu.

Để trả tiền, chị ta không thể không bắt đầu mang thai hộ.

Nhưng sau khi sinh một đứa con trai trả hết nợ, bố mẹ lại thấy cách này kiếm tiền nhanh, bắt chị ta sinh tiếp.

Ban đầu chị ta cũng thấy không vấn đề gì, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, bán một đứa hay hai đứa cũng không khác gì mấy.

Nhưng sau đó chị ta lại sinh liền hai đứa con , khách hàng không hài lòng, cho rất ít tiền, bố mẹ không đủ tiêu lại đánh chửi.

Chị ta thực sự không chịu nổi nữa, liền nghĩ đến tôi.

Nhưng mà, sao chị ta biết tôi ở đâu?

Nghe tôi hỏi , ánh mắt chị tôi đầy đắc ý và khinh thường.

“Thẩm Lê.”

“Chị chỉ gọi điện cho ta, khóc lóc kể lể bố mẹ đối xử tệ với chị thế nào, chị đau khổ ra sao, thế là ta cho chị biết em ở đâu rồi.”

“Tiền taxi hôm nay cũng là ta cho chị đấy~ Não đương, đúng là dễ lợi dụng thật. Tiếc là hồi đó mày có cơ hội tốt như mà lại không biết nắm bắt.”

Tôi vẻ mặt đắc thắng của chị , khẽ thở dài.

Thẩm Lê này đâu phải não , mà là thù dai.

Đưa chị đến đây, để chị ta thấy cuộc sống của tôi, không chỉ tôi buồn nôn, mà còn khiến chị ta khó chịu, đúng là một mũi tên trúng hai đích, mà ta chỉ tốn tiền xe.

Đúng là tư bản vạn ác.

“Nghe Thẩm Lê , công việc của mày bây giờ tốt lắm, lương cũng cao, chắc là tiết kiệm không ít tiền, cũng nên chuẩn bị đương kết hôn rồi nhỉ?”

“Mày xem, nếu có người phát hiện ra chị mày, bố mẹ mày đều ăn phi pháp, mày sẽ phải sao?” Chị vỗ vai tôi, giọng đầy đe dọa.

“Cho nên bây giờ tao cho mày một cơ hội, chuyển cho tao 50 vạn, tao đi ngay lập tức.”

Nghe câu này, nếu là trước kia, có lẽ tôi dù phải đi vay cũng sẽ vay 50 vạn đưa cho chị ta để mua lấy sự yên ổn.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Tiền tôi cực khổ tăng ca kiếm , dựa vào đâu mà đưa cho chị ta?

“50 vạn không có? Hay là bây giờ tôi gọi điện báo cảnh sát chuyện chị mang thai hộ, nếu cảnh sát thưởng tiền cho tôi, tôi với chị chia đôi nhé?”

Chị , tiến lên một bước túm tóc tôi.

“Con ranh con, mấy năm không gặp láo rồi phải không? Tin tao hôm nay g.i.ế.c chết…”

Chưa đợi chị ta xong, tôi đã tiến lên nửa bước quật chị ta một cú qua vai, khiến nửa câu sau hoàn toàn chìm nghỉm trong tiếng kêu thảm thiết của chị ta.

Rồi tôi túm áo chị ta, ném thẳng ra khỏi cửa.

“Muốn đe dọa người khác cũng phải xem mình có bản lĩnh đó không đã.”

“Đến nhà cầu xin vay tiền mà còn vênh váo tự đắc, chuyện mờ ám mà còn dương dương tự đắc, cái loại đầu óc như chị, e là sinh ra con cũng toàn thiểu năng thôi.”

“Lần này coi như xong, lần sau còn dám mò đến tìm tôi thì tôi báo cảnh sát thẳng, tống chị vào tù ăn cơm nhà nước. Biến.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...