Bắt tôi mang thai hộ, nếu đối phương hài lòng thì có thể nhận mấy trăm nghìn, kể cả không hài lòng cũng mười mấy vạn, đủ để chị ta xóa hết nợ nần bên ngoài.
Chị giải thích xong, Thẩm Lê thở phào nhẹ nhõm, còn bố mẹ thì không nhịn mà lật mặt.
“Ý mày là tất cả đều lừa bọn tao? Không có hai mươi vạn tiền thưởng, ngược lại còn ôm một đống nợ mười mấy vạn?”
“Thế tao cho con nhãi c.h.ế.t tiệt kia ăn bao nhiêu đồ ngon, tốn bao nhiêu tiền suốt thời gian qua, đều đổ sông đổ biển hết à?”
Tôi xoa xoa bụng mình.
Nửa tháng nay đúng là ăn uống tốt thật, tôi tăng ít nhất cũng phải 2-2.5 cân thịt.
Chị chẳng hơi đâu mà để ý hai người họ gì, chỉ quỳ sụp xuống đất, níu lấy ống quần Thẩm Lê, một năm vẫn chưa hết hạn, nên cho chị ta thêm cơ hội.
Nghe , tim tôi đánh thịch một cái.
Chỉ cần chị lấy Thẩm Lê, mọi vấn đề bây giờ đều có thể giải quyết.
Để điều này, bố mẹ chắc chắn sẽ không từ mọi thủ đoạn.
Quả nhiên.
Chị ta vừa dứt lời, bố tôi lập tức đỡ lời, chỉ cần Thẩm Lê cho thêm cơ hội, nhà chúng tôi nguyện đập nồi bán sắt giúp chị trả tiền.
Nói đến cuối, ông ta lại về phía tôi.
“Nếu nó không nữa thì cậu cũng có thể cân nhắc Tiểu Phượng. Năm nay cậu cứ qua lại với Tiểu Phượng trước, đợi chị nó trả xong tiền thì cậu cưới chị nó sau. Như cậu cũng không thiệt.”
Đến nước này rồi mà họ vẫn còn định lấy tôi ra để lấp cái hố chị để lại.
“Con bé đó với chị nó là sinh đôi, lớn từng này rồi còn chưa ai bao giờ. Nếu cậu thích thì cả hai chị em nó theo cậu cũng .” Mẹ thấy Thẩm Lê im lặng không gì, bèn vội vàng bồi thêm một câu.
Chị cũng ở bên cạnh gật đầu lia lịa, chỉ cần quay lại , chị ta chẳng bận tâm điều gì.
Thẩm Lê tôi.
Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của ta.
Mẹ tưởng Thẩm Lê lòng, vội vàng kéo tay tôi lôi ra phía trước, véo cằm tôi, trưng ra cho ta xem.
“Cậu xem, nó còn xinh hơn chị nó, non hơn nữa. Mà nó còn là mọt sách, chưa đương bao giờ, ‘vị’ khác hẳn chị nó đấy~”
Thẩm Lê khẩy.
Cậu ấm từ nhỏ sống trong nhung lụa, nuông chiều hết mực, gì thấy qua cái kiểu bán người như bán súc vật thế này.
Mẹ cũng nhận ra mình hơi vồ vập quá, bẽn lẽn buông tôi ra, có chút luống cuống định giải thích.
Nhưng Thẩm Lê lại kéo giật tôi ra sau lưng ta.
“Được, chọn ấy.”
07.
“Một đổi một.”
Ánh mắt Thẩm Lê đảo qua đảo lại giữa tôi và chị , “Học bá tôi mang đi, người kia các người giữ lại.”
Chị dường như bị câu này cho c.h.ế.t sững, loạng choạng bò dậy.
“Anh chỉ thích em thôi mà! Giờ lại để mắt tới con tiện nhân này rồi?”
“Có phải vì nó chịu sinh con cho không? Em cũng mà, em không đi học nữa, muốn bao nhiêu đứa, em đều sinh hết.”
Thẩm Lê hừ khẽ một tiếng, dùng chính lời dối của chị ta để đáp trả.
“Không cần đâu, tôi vô sinh.”
Lần này đến lượt tôi không nhịn lên.
“Cười cái gì, đồ lẳng lơ, giành đàn ông với chị mình, cũng không xem lại mày có cái số đó không!”
Chị định lao tới, Thẩm Lê lại tiến lên nửa bước, chắn trước mặt tôi.
Tôi hì hì nấp sau lưng ta.
“Em có giành đâu.”
“Người đề nghị em với Thẩm Lê ở bên nhau là bố mẹ, người đồng ý thử là Thẩm Lê, người giúp em đi kiểm tra chứng minh em có thể sinh con cho nhà họ Thẩm, là chị đó~”
Chị còn muốn tiến lên, bố mẹ đã giữ chặt chị ta từ phía sau, năm người mười ý khuyên can.
Gió đổi chiều rồi, người bây giờ bám vào nhà họ Thẩm đã biến thành tôi, bọn họ đương nhiên phải bắt đầu bênh vực tôi rồi.
Thẩm Lê đứng một bên xem kịch chán chê, mới khẩy một tiếng, xoay người dẫn tôi đi.
Lúc đi còn không quên ngoảnh lại buông lời cảnh cáo, bảo bố mẹ và chị trong vòng 2 năm này không phiền chúng tôi.
Tôi hứng chịu ánh mắt sắc như d.a.o của chị mà bước ra cửa.
Vừa qua khúc quanh, đã bị Thẩm Lê đẩy ngã xuống đất.
Cái thằng khốn này, vừa nãy còn lấy tôi ra chọc tức chị tôi, đâu có thái độ này.
Nhưng tôi cũng chẳng trách ta .
Vốn dĩ đây là một cuộc giao dịch.
Tôi giúp ta thoát khỏi cái “não đương”, rõ bộ mặt thật của chị tôi, ta đưa tôi rời khỏi cái hang hùm miệng sói kia, đảm bảo cho tôi học xong đại học thuận lợi.
Ngẩng mắt lên, bốn mắt nhau với Thẩm Lê.
Trong mắt ta chỉ có ghê tởm và chán ghét, trong mắt tôi chỉ có tính toán.
Ngay cả lúc diễn kịch trong nhà, chúng tôi cũng chẳng buồn thẳng vào mắt đối phương lấy một lần.
Cũng chỉ có bố mẹ và chị đầu óc chỉ biết đến tiền của tôi mới nghĩ ta thật sự coi trọng tôi.
May mà, uy tín của một doanh nhân thì ta vẫn có.
Bạn thấy sao?