Chị Gái Mượn Tử [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

Những ngày sau đó, tôi cổng chính không ra, cửa sau không bước, chỉ nằm ở nhà ăn uống hưởng thụ.

Ba người họ phân công nhau, bố mẹ chịu trách nhiệm trông chừng tôi, chị thì cứ cách một ngày lại qua đưa đồ ăn một lần.

Khoảng hai tuần sau, đến ngày khám sức khỏe để thụ tinh trong ống nghiệm, tôi mạo danh chị đi kiểm tra, bác sĩ sức khỏe rất tốt, ca phẫu thuật có thể tiến hành đúng kế hoạch.

Bố mẹ rất vui, muốn ra ngoài ăn cơm.

Chị do dự một chút, chỉ đi quán nhỏ gần nhà, tìm một phòng riêng, ăn xong là về.

Tôi thấy một người mặc vest ở cách đó không xa gật đầu, thế là tôi miễn cưỡng đồng ý.

“Không ngờ phu nhân nhà hào môn tương lai mời ăn cơm mà lại đến cái quán cóc thế này, không sợ mất mặt à?”

Chị huých tôi một cái, “Bớt nhảm đi, ăn xong bữa này thì ngoan ngoãn về nhà, trước khi đẻ xong thì đừng hòng ra ngoài nữa.”

Tôi cúi đầu khẩy, sau này không cho tôi ra ngoài nữa ư?

Ăn xong bữa cơm này, người không thể ra ngoài nữa, e rằng chính là chị đấy.

Đến giờ ăn, tôi cố khơi chuyện, hỏi chị rể quen nhau như thế nào.

Chị thích nhất là về mấy chuyện này, đóng cửa phòng lại là kể chi tiết từ đầu đến cuối chuyện chị ta đã dò gia thế Thẩm Lê thế nào, tìm hiểu sở thích của ta ra sao, tạo cơ hội gặp mặt cờ, biến Thẩm Lê từ một người đàn ông xa lạ thành trai mình như thế nào.

Nói xong, còn liếc tôi một cái đầy vẻ khoe khoang.

“Học hỏi đi nhé, mặt mũi xinh đẹp thế này mà suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học, không hiểu sao nhà mình lại đẻ ra đứa vô dụng như mày.”

Tôi không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi tiếp Thẩm Lê đưa chị ta về nhà ra mắt thế nào, rồi bố mẹ Thẩm Lê lại chuyện bắt chị ta phải sinh con trai trước ra sao.

Chị bĩu môi, chẳng hề để tâm.

“Thẩm Lê chị c.h.ế.t đi , mới quen nửa năm đã đòi cưới chị. Chị vốn không muốn đâu, ảnh quỳ dưới đất cầu xin chị như chó ấy, chị cũng đành chịu.”

“Hai ông bà già nhà ảnh cố chấp, rõ ràng là không ưa chị nên mới đưa ra điều kiện đó, đợi sau này Thẩm Lê thừa kế gia sản, chị sẽ tiễn hai cái lão già c.h.ế.t tiệt đó xuống địa ngục.”

Ngay lúc tôi định hỏi tiếp thì cửa đột nhiên khẽ kêu một tiếng rồi mở ra.

Chị cảnh giác quay đầu lại, “Ai đó?”

04.

Ông chủ quán tươi đi vào, dẫn theo nhân viên phục vụ bày biện món ăn, sau đó lại hề hề lui ra.

Chị rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lườm tôi một cái.

“Tự dưng mày hỏi mấy cái đó gì? Tao cho mày biết, bớt mấy cái suy nghĩ lệch lạc đi, ngoan ngoãn chuẩn bị đẻ con cho tao. Nếu có xảy ra sai sót gì, dù tao tha cho mày thì bố mẹ cũng không tha đâu.”

Câu này ngược lại càng khiến bố và mẹ cảnh giác hơn.

Bố tiến lên đóng cửa lại, rồi đá một phát vào ghế tôi đang ngồi.

“Ăn mà cũng không ngậm mồm à, còn lải nhải ở đây nữa thì cút về nhà.”

Tôi cúi đầu, nhét từng miếng thịt vào miệng.

Còn bố mẹ thì ở bên cạnh, liên tục gắp thức ăn trong đĩa cho chị .

Từ nhỏ đã rồi, vì chị luôn răm rắp nghe lời họ, nên bố mẹ lúc nào cũng thiên vị chị ta hơn.

Cùng là kẹo, chị ta ba viên, tôi một viên.

Ngay cả đồ ăn mua cho tôi gần đây, phần chia cho tôi cũng gần như toàn đồ thừa, phần ngon cuối cùng đều vào miệng chị hết.

Tôi họ kẻ tung người hứng dỗ dành chị cho vui, lặng lẽ chen vào một câu:

“Chứ còn gì nữa, cái thằng họ Thẩm kia ngoài tí tiền ra thì có điểm nào xứng với chị con đâu, lại còn là cái loại ‘súng rỗng nòng’ bị vô sinh nữa chứ.”

Tôi cố câu này với giọng chua lè.

Chị quả nhiên càng đắc ý hơn, vẫn bộ tịch lườm tôi một cái.

“Mày biết cái đếch gì, đàn ông quan trọng nhất xưa nay không phải là có dùng hay không, mà là có tiền hay không.”

“Chỉ cần thằng họ Thẩm đó đưa tiền cho chị đúng hẹn, đừng là nó không đẻ con, dù nó có là thái giám đi nữa, chị cũng sống với nó cả đời .”

Tiếng vừa dứt, cửa liền bị người ta đạp tung ra.

Chị tưởng lại là ông chủ quán, ném đôi đũa ra sau, mở miệng chửi: “Ông kinh doanh kiểu này là không muốn nữa phải không!”

Chửi nửa câu, thấy người đến, đột nhiên im bặt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...