Chị Gái Mượn Tử [...] – Chương 1

CHƯƠNG 1

Chị bắt tôi sinh con cho vị hôn phu của chị ta.

“Mày sớm muộn gì cũng phải đẻ, giờ mang thai con nối dõi nhà hào môn trước, coi như ‘khai quang’ cho cái bụng.”

Tôi vặn hỏi sao chị ta không tự đi mà đẻ?

Nhưng chị ta lại bất lực xòe tay: “Chị biết sao? Nhà ảnh phải có con trai trước mới cho đăng ký kết hôn, lại không cho chị nghỉ học, bảo ít nhất phải có bằng đại học.”

“Sức chị có hạn, không thể nào vừa cầm bằng tốt nghiệp, vừa ôm giấy khai sinh .”

Bố mẹ cũng hỏi vặn lại tôi, chị không gả vào hào môn thì ai lo dưỡng già cho họ?

Hóa ra là để giải quyết vấn đề dưỡng già à.

Dễ thôi! Tôi lập tức tiễn họ đi ăn cơm nhà nước!

01.

Đang trong giờ học thì tôi đột nhiên nhận điện thoại, bố mẹ gọi tôi cuối tuần về nhà ăn cơm.

Chuyện này rất lạ.

Bởi vì tôi không chịu đi cặp kè đại gia trong thời gian học đại học theo ý họ mong muốn, nên nửa năm trước chúng tôi đã cắt đứt liên lạc.

Cuối tuần, bố mẹ đón tiếp tôi niềm nở lạ thường, đến cả bà chị luôn cho rằng tôi giả vờ thanh cao thực chất ngu ngốc cũng có nhà.

Trong thoáng chốc, chuông báo trong lòng tôi vang lên inh ỏi, cứ có cảm giác mình có thể bị họ xúm vào phê phán kịch liệt bất cứ lúc nào chỉ vì một lý do trời ơi đất hỡi nào đó như tư thế ăn cơm không đúng chẳng hạn.

Nhưng bữa cơm này lại diễn ra hòa thuận chưa từng thấy.

Ngay lúc tôi đang dần thả lỏng cảnh giác, mẹ nhẹ nhàng buông một câu.

“Tiểu Phượng, chị con sắp cưới, còn thiếu một đứa con trai. Nó giờ đang đi học không tiện, con giúp nó một tay.”

???

Mấy chữ này tách riêng ra thì tôi đều hiểu, sao ghép lại thành câu lại khó hiểu thế nhỉ?

Chị bằng tuổi tôi, giờ đều là sinh viên năm hai, thế mà đã sắp cưới rồi?

Cưới chồng mà lại thiếu con trai, câu này cũng thuộc dạng hiếm gặp đấy.

Với lại, bảo tôi giúp chị ta thì giúp kiểu gì?

Chị thấy sắc mặt tôi lúc tối lúc sáng, như thể có cả vạn câu chửi thề muốn tuôn ra mà không biết bắt đầu từ đâu.

Bèn vỗ vỗ tay tôi.

“Là vầy nè, chị với rể em tính tốt nghiệp là cưới, bố mẹ ảnh bảo phải có con trai trước đã, mà lại không cho chị bỏ học để đẻ, nên chị mới tính tìm người đẻ giúp, thế là chọn trúng em đó~”

Mấy lời này, chị ta nhẹ tênh, đắc ý vênh váo, cứ như thể tôi vừa miếng bánh từ trên trời rơi trúng đầu .

Tôi chị ta, thật không hiểu nổi cái đứa não heo này sao lại đỗ trường 985 nhỉ?

“Bố mẹ nhà trai đưa ra điều kiện kiểu này rõ ràng là muốn kéo dài thời gian, thế mà chị còn tha thiết muốn đẻ con trai cho người ta, chị tưởng mình là Quan Âm tống tử chắc?”

Bố ở bên cạnh khẩy một tiếng đầy khinh bỉ.

“Bớt nhảm đi, chị mày rõ ràng là ‘tán tài đồng nữ’ bên cạnh Thần Tài, mày biết đẻ một thằng con trai đáng giá bao nhiêu không? 1 triệu tệ! Cả đời mày cũng không kiếm nổi số tiền đó! Cho mày cơ hội còn không biết quý trọng, đúng là đồ ngu tóc dài não ngắn.”

Làm tôi tức đến không nên lời.

“Đưa tiền để đẻ con, cái đó gọi là mang thai hộ!! Phạm pháp, là phạm pháp đó biết không?!”

Mẹ liếc tôi một cái đầy vẻ khinh thường, dường như chuyện này trong mắt họ chẳng thành vấn đề.

“Biết chứ, nên số tiền này không phải cho mày, mà là cho tao với bố mày.”

Nói đến đây, bà ta lại lên tinh thần.

“Mày biết không, ở nước ngoài có cặp chị em, bà chị không đẻ , liền cấy ghép tử cung của em cho chị, đẻ xong lại trả lại cho em. Chị mày sợ mày mổ đau, nên mới muốn mày thụ tinh ống nghiệm, đẻ luôn cho tiện, thế mà mày còn không biết điều.”

Tôi vốn tưởng chuyện bắt tôi đẻ đã đủ hoang đường rồi.

Không ngờ chuyện hoang đường hơn còn ở đây.

Tôi không chỉ phải hy sinh cơ thể và tương lai của mình để sinh con, mà còn phải biết ơn cảm tạ họ vì đã không lấy luôn tử cung của tôi đi nữa hả?

Đây là cái lý lẽ gì ?

“Con ranh c.h.ế.t tiệt, mày sau này sớm muộn gì cũng phải đẻ con, người ta đều đứa đầu lòng là đẹp nhất, mày thay vì sau này cho không mấy thằng đàn ông thô kệch đó, thà cứ thử cảm nhận con nối dõi nhà hào môn trước đi, biết đâu lại ‘khai quang’ cho cái bụng, sau này muốn gì nấy.”

“‘Khai quang’ khai quang, nếu có chuyện tốt thế sao mẹ không tự đi mà đẻ? Mẹ cũng là người nhà mà? Mẹ con ruột thịt m.á.u mủ, mẹ mẹ thay con mình đẻ một đứa con trai, chẳng phải cũng hợp lý lắm sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...