14
Nói xong, chính tôi cũng hơi khựng lại.
Những lời vừa rồi hình như có chút vượt quá giới hạn.
Tôi với ấy đâu có mối quan hệ gì, lấy tư cách gì mà ấy như thế?
Tôi bối rối, xoắn ngón tay lại với nhau.
“Tôi không cố ý lớn tiếng với cậu, tôi chỉ… chỉ sợ cậu bị bệnh vì chuyện của tôi, tôi sẽ thấy áy náy.”
Tạ Kiến Vân tôi, khóe môi bỗng cong lên một nụ nhạt.
“Ừ.”
Anh ấy khẽ gật đầu.
“Vi Vi.”
Tôi sững lại.
Anh ấy dời ánh mắt đi nơi khác.
“Hãy để tôi gọi cậu như lần cuối.”
Tôi còn chưa biết phải gì, ấy lại tiếp tục:
“Thật ra tôi sớm đã thấy có điều gì đó không đúng.”
“Tính cách của cậu trong game dường như khác xa với ngoài đời.”
“Và cậu không cho tôi liên lạc với cậu ngoài game.”
“Tôi rõ ràng thấy kỳ lạ, lại không ngừng chìm đắm trong đó.”
“Có lẽ là vì tôi quá muốn đến gần cậu hơn một chút.”
“Đến cả cái bẫy đơn giản thế này, tôi cũng sa vào.”
Anh ấy bật , tự giễu bản thân.
Tôi ngơ ngác:
“Cái… gì cơ?”
Tạ Kiến Vân đưa tay vào túi áo, lấy ra một viên kẹo, đưa đến trước mặt tôi.
“Tôi thích cậu từ rất lâu rồi.”
“Cậu không biết sao?”
Tôi viên kẹo chanh lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay trắng trẻo, thon dài của ấy, nhất thời sững sờ.
Viên kẹo này…
Hình như là loại tôi thích nhất.
Dưới ánh mắt vừa vừa buồn của ấy, tôi dần ngẩn người.
Cuối cùng nhớ ra, tôi và Tạ Kiến Vân không phải lần đầu gặp nhau ở hoạt câu lạc bộ.
Chúng tôi đã gặp nhau từ ngày nhập học năm nhất.
Hành lý của tôi rất nặng, mà em trai lại nhập học sớm, nên chỉ có mẹ đi tiễn tôi.
Một khóa trên cao ráo đẹp trai đã giúp chúng tôi xách hơn nửa số hành lý.
Khi đó, vì có mẹ đi cùng và tôi cũng vừa mới nhập học nên rất ngại, không dám chuyện nhiều với ấy.
Chỉ nhớ rằng ấy rất tốt, giúp chúng tôi rất nhiều việc dành cho tân sinh viên.
Lúc chia tay, tranh thủ lúc mẹ không ý, tôi lén rút vài viên kẹo từ túi ra, nhét vào tay ấy.
“Cảm ơn !”
16
Ký ức dần dần trùng khớp với khuôn mặt người trước mặt.
Tôi bừng tỉnh.
“Là cậu!”
Tạ Kiến Vân : “Là tôi.”
Nhìn lại mọi chuyện.
Có vẻ tôi lại càng cảm thấy có lỗi với ấy hơn.
Tôi chột dạ cúi đầu:
“Xin lỗi, khi đó tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu tử tế…”
Tạ Kiến Vân lắc đầu.
“Không sao đâu.”
“Chắc là… tôi quá đơn phương rồi.”
Anh ấy lại ngẩng đầu về phía xa.
“Sớm rõ mọi chuyện cũng tốt. Những mộng tưởng không nên có, tôi sẽ cất lại.”
Tôi cắn răng, chủ ghé mặt lại gần, ép ấy thẳng vào tôi.
“Nhưng Tạ Kiến Vân, ý cậu là, cậu thích tôi, đúng không?”
Anh ấy nhíu mày, như không hiểu câu hỏi của tôi:
“Không phải cậu thì còn ai?”
Tôi thở dài.
“Khi tôi biết chuyện này, tôi cứ nghĩ… cậu thích người chơi game cùng cậu.”
“Cậu thích cái người trong game đó, chứ không phải tôi ngoài đời.”
Tạ Kiến Vân vội vàng phủ nhận:
“Sao có thể chứ?”
“Nếu không phải vì nghĩ là cậu, tôi đã chẳng thèm chơi game với người khác mỗi ngày.”
Tôi nhớ lại lời của em trai.
Tôi cứ nghĩ việc nó giả tôi chỉ là bước tiếp cận Tạ Kiến Vân dưới danh nghĩa người quen.
Nhưng hóa ra, những cảm mà nó thể hiện trong những đêm chơi game mới là thứ khiến Tạ Kiến Vân rung .
Đây cũng là lý do tại sao tôi luôn cảm thấy khó ra sự thật với ấy.
Vì điều đó tương đương với việc bảo ấy rằng: “Cậu thích một người đàn ông.”
Và tôi cũng rất khó đối diện với ấy.
Giờ phút này, khi mọi hiểu lầm gỡ bỏ, tôi và Tạ Kiến Vân nhau mà không biết gì thêm.
Thấy tôi im lặng, ấy sốt ruột, nhấn mạnh:
“Tôi thích cậu, chỉ mình cậu thôi.”
“Tôi không thích người chơi game với tôi, tôi chỉ thích cậu.”
Ở chốn đông người, ấy cứ liên tục thích tôi, khiến tôi hơi ngượng.
“Được rồi, rồi, cậu đừng nữa, tôi biết rồi!”
17
Dưới sự thuyết phục của tôi, Tạ Kiến Vân quay lại truyền nốt nửa chai nước còn dang dở.
Nằm trên giường bệnh, ấy vẫn không chịu yên:
“Vi Vi, cậu sẽ cho tôi một câu trả lời. Khi nào tôi mới nhận đây?”
Tôi chỉ vào chai nước truyền trên cao:
“Đợi truyền xong đã.”
Anh ấy không không rằng, vặn van truyền dịch lên mức nhanh nhất.
Tôi hốt hoảng, vội vã chỉnh lại:
“Cậu gì thế?”
Anh ấy mím môi:
“Truyền nhanh chút.”
Tôi đen cả mặt.
Vừa rồi vì dỗ ấy quay lại truyền dịch, sao tôi lại hứa cho ấy một câu trả lời cơ chứ!
Nhìn cái dáng vẻ nhất quyết đòi “câu trả lời” của ấy, tôi cắn răng quyết định.
“Được, giờ tôi cho cậu câu trả lời luôn.”
“Tạ Kiến Vân, em trai tôi đã giỡn cậu, nên bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
“Cậu đồng ý không?”
Tạ Kiến Vân chớp chớp mắt.
“Chịu trách nhiệm thế nào?”
Tôi á khẩu.
Để giữ vững khí thế, tôi hỏi ngược lại:
“Lời này còn cần tôi rõ hơn à?”
Tạ Kiến Vân vươn tay kéo nhẹ tay áo tôi, lay lay, giọng nũng nịu:
“Không rõ, tôi không thấy an toàn đâu, Vi Vi.”
Chết tiệt.
Tôi nghiến răng, nhanh như chớp hôn lên trán ấy một cái.
“Thế này đủ rõ chưa?”
Tạ Kiến Vân sững sờ.
Anh ấy đờ người vài giây, rồi ngơ ngác tôi, lại một câu:
“Chưa đủ.”
Tôi nhíu mày.
Tạ Kiến Vân giơ ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ vào môi mình.
“Phải ở đây mới đủ.”
Tôi: “!”
18
Chuyện tôi và Tạ Kiến Vân ở bên nhau, Thẩm Chiêu là người biết đầu tiên.
Có lẽ cậu ta vẫn không nuốt trôi cục tức bị tôi dọa hôm trước.
Buổi tối, cậu ta gọi điện cho tôi, giọng hùng hồn:
“Thịnh Vi, chuyện của cậu xử lý xong chưa?”
“Tôi cho cậu biết, dù cậu có bịt miệng tôi, cũng không bịt miệng thiên hạ đâu!”
“Chuyện Tạ Kiến Vân bắt cá hai tay, kiểu gì cũng bị người khác phát hiện thôi!”
Cậu ta với vẻ chính nghĩa ngút trời.
Tôi kiên nhẫn nghe hết, rồi tiện tay chụp một bức ảnh hai bàn tay đan vào nhau của tôi và Tạ Kiến Vân, gửi qua.
“Anh ấy không bắt cá hai tay.”
“Từ đầu đến cuối đều là tôi.”
“Còn vì sao tôi tôi không có người thích, thì coi như tôi đang thả thính ấy đi, hihi.”
Thẩm Chiêu im lặng vài giây.
Sau đó hét lên:
“Thịnh Vi, cậu là đồ lừa đảo!”
Rồi dập máy.
Còn tôi thì đang bị Tạ Kiến Vân ôm chặt trong lòng, không có cách nào thoát ra.
Tôi nhích người, định giãn khoảng cách một chút.
Nhưng cánh tay ấy siết chặt, không chịu buông dù chỉ một chút.
“Thả thính?”
Anh ấy cúi đầu, cố thì thầm bên tai tôi.
Tôi phớt lờ ấy.
Anh ấy vẫn tiếp tục khẽ:
“Cậu có biết không, cái thả thính của cậu tôi khóc đấy?”
Tôi tròn mắt ấy.
“Hả?”
Tạ Kiến Vân thở dài, ngẩng đầu lên trời.
“Thôi, không nữa.”
Tôi kéo tay áo ấy:
“Nói đi, sao lại không ?”
“Giọt nước mắt của đàn ông, chính là thuốc kích thích của tôi!”
Tạ Kiến Vân quay đầu tôi, vẻ mặt như không hiểu.
“Thuốc kích thích là nước mắt?”
Tôi gật đầu mạnh mẽ.
“Đúng .”
Tạ Kiến Vân trông như đang cố gắng suy nghĩ.
“Cậu thích nước mắt…”
Đang nghĩ dở, ấy bỗng ghé sát vào tai tôi.
Cố ý bằng giọng trầm thấp:
“Vậy tối nay tôi khóc cho cậu xem, không?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng như sắp nổ tung.
Gì chứ!
Tạ Kiến Vân sao lại như thế này!
19
Vì tôi và Tạ Kiến Vân đều không thích đăng bài trên mạng xã hội,
chuyện đương của chúng tôi cũng chẳng muốn nhiều người biết, càng không nghĩ đến việc công khai chính thức.
Tạ Kiến Vân từng bóng gió nhắc tôi vài lần, tôi không để tâm lắm.
Chuyện bất ngờ xảy ra vào đêm lễ kỷ niệm trường.
Có một tiết mục là chiếu ngẫu nhiên hình ảnh lên màn hình lớn.
Hệ thống sẽ chọn ngẫu nhiên một cặp đôi trong khán phòng, và cặp đôi đó phải hôn nhau trước mặt mọi người.
Tạ Kiến Vân thì quá nổi bật.
Người điều khiển thiết bị cực kỳ chính xác, chọn ngay khu vực có ấy.
Nhưng người ngồi cạnh ấy không phải tôi, mà là một xinh đẹp khác.
Cô đó thấy mình và Tạ Kiến Vân xuất hiện trên màn hình lớn, liền ngượng ngùng sang ấy.
Ai cũng biết, những khoảnh khắc thế này không nhất thiết phải là các cặp đôi thật sự.
Nhiều người thậm chí vì tiết mục này mà bắt đầu một mối .
Tạ Kiến Vân vào máy quay trước mặt mình, không chấp nhận cũng không từ chối ngay.
Anh ấy lắc đầu, lớn tiếng :
“Tôi và ấy không phải là một cặp đôi!”
“Bạn của tôi—ở trên sân khấu kìa!”
Cả hội trường vốn không lớn, mà ấy còn hét to hết mức,
khiến gần như ai cũng nghe thấy rõ.
Rồi ấy vươn tay ra, tác mời gọi.
“Nếu tôi đồng ý hôn tôi ngay bây giờ—tôi rất sẵn lòng!”
Khi đó, tôi đang đứng trên sân khấu MC, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Trên sân khấu chỉ có mỗi tôi là nữ MC.
Rõ ràng là quá dễ đoán.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên sân khấu.
Thậm chí có người bắt đầu hô hào:
“Không thể để nữ MC xinh đẹp tự xuống ! Tạ ca tự lên sân khấu đi hôn chứ!”
Tiếng cổ vũ vang lên ầm ầm.
“Lên sân khấu đi!”
“Lên đi!”
Tôi ôm mặt, đang nghĩ cách gì đó để qua chuyện,
thì thấy Tạ Kiến Vân trong khán phòng ngẩng cổ hỏi lớn:
“Được không?”
Có người hô lớn:
“Cặp đôi chọn thì phải hôn! Quy tắc là ! Làm gì có chuyện hay không?”
Dưới ánh của hàng nghìn người đầy kỳ vọng, tôi đành che mặt, gật đầu đồng ý.
Nhận câu trả lời, Tạ Kiến Vân lao về phía tôi như một vận viên chạy nước rút.
Anh ấy nhảy vọt lên sân khấu,
một tay nhẹ nhàng đặt lên sau đầu tôi,
hôn lướt qua môi tôi như chuồn chuồn lướt nước.
Dưới khán đài vang lên tiếng reo hò náo nhiệt.
Dưới ánh đèn sân khấu, tôi vào đôi mắt sáng như sao của ấy.
Chợt nhận ra, đây chính là cảm giác rung của tuổi trẻ.
End
Bạn thấy sao?