Ba chữ "mày xứng chắc" như một mũi tên nhọn đ.â.m vỡ một tấm kính trong suốt, tiếng vỡ vụn khiến không gian như ngưng đọng, Phó An và Tống Tiểu Huệ đều im thin thít, không dám hó hé.
Phó An bố mẹ và tôi nuông chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị ai nặng lời, vì , khi nghe thấy mẹ phủ nhận, đôi mắt cậu ta trợn trừng, dần dần đỏ lên.
Cậu ta đứng phắt dậy, hai tay siết chặt thành nắm .
"Từ nhỏ hai người đã chỉ biết dồn tâm huyết nuôi dạy chị , bề ngoài thì là để con tự do, thực chất là sợ con tranh giành tài sản với chị ấy phải không?"
Phó An xong, gần như đã hoàn toàn mất bình tĩnh: "Đừng tưởng con không biết, thực ra bước tiếp theo hai người định bắt con chuyển toàn bộ cổ phần sang tên chị , đến lúc đó con sẽ trở thành kẻ tay trắng, con cũng là con của hai người, tại sao lại phân biệt đối xử như !"
Lời này vừa thốt ra, tôi và bố mẹ nhau, nhận ra chuyện này không chỉ đơn giản là Tống Tiểu Huệ đang giở trò gì đó.
Bởi vì chúng tôi thật sự có kế hoạch chuyển toàn bộ cổ phần của Phó An sang tên tôi, không phải là để phòng Tống Tiểu Huệ, mà là vì cuộc đấu đá quyền lực giữa các cổ đông trong tập đoàn.
Hơn nữa, tôi và bố mẹ chưa từng tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, tại sao Phó An lại biết ?
Thấy tôi và bố mẹ đều im lặng, Phó An cho rằng chúng tôi thật sự có ý định như , cậu ta lùi về sau hai bước: "Được, lắm, hóa ra hai người thật sự muốn như !"
Mẹ tôi rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, bà bình thản hỏi: "Tiểu An, chuyện cổ phần, mẹ có thể giải thích cho con hiểu, mẹ mong bây giờ con hãy bình tĩnh lại, đừng để người ta lợi dụng."
Khi câu cuối cùng, ánh mắt sắc bén của mẹ tôi thẳng vào Tống Tiểu Huệ, ta sợ hãi trốn sau lưng Phó An, vẻ ngoài yếu đuối đáng thương lại một lần nữa khiến Phó An mê muội.
Phó An che chở cho Tống Tiểu Huệ, bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời, mà lúc này lại có thái độ đối đầu với chúng tôi.
"Nếu hai người chỉ coi trọng chị ấy, con chỉ có thể tự mình vươn lên, con muốn chứng minh cho hai người thấy, không có hai người, con vẫn có thể trở thành giám đốc điều hành, con còn thích hợp người thừa kế hơn cả chị ấy!"
Nói xong, cậu ta bỏ ngoài tai lời của tôi, kéo Tống Tiểu Huệ rời khỏi nhà họ Phó.
Mẹ tôi đương nhiên sẽ không bị lời ngông cuồng của đứa con trai mình dọa sợ, chỉ là cảm thấy có chút buồn lòng, bà theo bóng dáng rời đi của Phó An một lúc lâu.
Không ngờ, chúng tôi vất vả dựng sự nghiệp, cung cấp cho Phó An một cuộc sống sung túc, để cậu ta ăn ngon nằm sướng.
Cuối cùng, lại trở thành âm mưu cậu ta trong mắt cậu ta.
Cho dù mạnh mẽ đến đâu, thì trong lòng người mẹ vẫn luôn dành thương cho con cái.
Bố tôi thở dài, mẹ tôi cũng có chút mệt mỏi dựa lưng vào ghế, tay đặt trên vai tôi.
"Tiểu Nhã, chuyện của em con, con muốn gì thì ."
Tôi cứ tưởng mẹ tôi sẽ mềm lòng, nào ngờ bà lại giao quyết định cho tôi.
Tôi gật đầu, cho mẹ tôi một liều thuốc an thần: "Mẹ yên tâm, con sẽ điều tra rõ ràng chuyện này."
Chí hướng của Phó An chưa bao giờ nằm ở thương trường, cậu ta chỉ muốn tự do tự tại, có tiền tiêu xài phung phí cho những thú vui xa xỉ của mình.
Tôi không tin chỉ vì có thêm Tống Tiểu Huệ, khiến cho cậu ta phải chịu áp lực về kinh tế, mà lại dễ dàng phản bác lại bố mẹ và tôi như , chắc chắn là có uẩn khúc gì đó.
Mà hiện tại, manh mối rõ ràng nhất chính là, tại sao Phó An lại biết kế hoạch chuyển nhượng cổ phần của bố mẹ?
Phó An không bao giờ quan tâm đến chuyện của tập đoàn, Tống Tiểu Huệ lại càng không thể chạm đến, người có thể đoán chuyện này, chỉ có người kia mà thôi.
Vừa nãy Phó An không có chúng tôi, cậu ta vẫn có thể trở thành giám đốc điều hành, điều đó cho thấy trong lòng cậu ta chắc chắn đã có kế hoạch rồi.
"Vivian, lập tức cho người theo sát Phó An và Tống Tiểu Huệ, còn có cả bên người kia nữa, hễ có tĩnh gì, lập tức báo cho tôi."
"Vâng, Phó tổng!"
Bạn thấy sao?