Trước khi kết hôn, để tạo dựng hình tượng không màng danh lợi, ta đã rất dứt khoát ký vào thỏa thuận tiền hôn nhân, không hề hỏi han gì đến tài sản đứng tên Phó An.
Kết quả là sau khi kết hôn, ta mới dần dần biết , Phó An vốn dĩ ăn chơi trác táng, cũng không có đầu tư gì.
Là con trai duy nhất của nhà họ Phó, mà trên danh nghĩa lại không có bất kỳ tài sản cá nhân nào, thứ duy nhất đáng giá chính là số cổ tức chia mỗi quý.
Số tiền này tuy có thể dùng chi tiêu trong hôn nhân của họ, và có thể khiến cho Tống Tiểu Huệ sống một cuộc sống giàu sang phú quý, Tống Tiểu Huệ vẫn không bằng lòng với điều đó, ta bắt đầu dòm ngó đến những thứ mà ta không nên nhòm ngó.
Ban đầu chỉ là tiêu xài hoang phí, bất sản ta không có , sản thì ta vẫn có quyền tự do định đoạt.
Chỉ là tiền của Phó An đều chuyển vào theo quý, bản thân cậu ta cũng có không ít sở thích đốt tiền, thêm một Tống Tiểu Huệ nữa cùng tiêu xài hoang phí, rất nhanh sau đó, túi tiền của cậu ta đã cạn sạch.
Lúc này, ta lại xúi giục Phó An mua nhà, bởi vì nếu như trên sổ đỏ có thêm tên ta, ta mới có cơ hội sở hữu tài sản chung của vợ chồng. Nhưng muốn mua một căn nhà ở Kinh Châu phù hợp với mức sống của Phó An, chỉ dựa vào số tiền mà Phó An nhận mỗi quý thì hoàn toàn không đủ.
Vì , khi nghe thấy Phó An muốn mua bất sản, tôi như thể nghe thấy tiếng tính toán của Tống Tiểu Huệ.
"Ồ? Nhưng mà nhà chúng ta ở rất tốt, tại sao phải chuyển ra ngoài chứ?"
"Chị, chúng em là vợ chồng son, đương nhiên là muốn có không gian riêng tư hơn một chút."
"Nhưng mà ngày thường chị rất bận, cũng không phiền đến hai đứa mà? Hơn nữa, mỗi tầng nhà chúng ta đều là căn hộ riêng biệt bốn phòng ngủ hai phòng khách, sao lại phiền hai đứa chứ?"
Mọi lý do của Phó An đều bị tôi chặn lại, rất nhanh sau đó cậu ta đã không còn gì để .
Tống Tiểu Huệ ngồi bên cạnh thấy Phó An sắp sửa thỏa hiệp, cuối cùng cũng nhịn không lên tiếng.
"Chuyện là như thế này chị , ở quê em có một phong tục, nếu như trong nhà có chị em, thì người đã kết hôn mà sống chung với chị em chưa kết hôn, sẽ khiến cho vợ chồng mới cưới bất hòa. Chị xem, chúng em mới kết hôn, em lại đang mang thai, chuyện xui xẻo thì nên tránh càng tốt đúng không?"
Câu này, đến cả người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng nghe thấy cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Tôi nhướn mày, dùng đôi đũa trong tay gõ mạnh xuống bàn.
"Xui xẻo? Ý em dâu là chị ế chồng, khiến em xui xẻo à?"
5.
Sự nghiêm khắc đột ngột của tôi khiến Tống Tiểu Huệ nhận ra sự nông nổi của mình, biết mình đã lỡ lời.
Cô ta vội vàng dịu giọng, giả vờ ngây thơ vô tội: "Chị , ý em không phải ."
Cô ta lắc lắc tay Phó An, ra hiệu cho cậu ta đỡ lời.
Dạo gần đây, người giúp việc là thường xuyên nghe thấy Tống Tiểu Huệ xúi giục Phó An, bảo cậu ta quay về tập đoàn tranh giành một chức vụ, chí ít cũng phải giành lại những gì mà người thừa kế hưởng từ tay tôi, nếu không đường đường là con trai của nhà họ Phó, đến cả tiền mua nhà cũng phải xin chị , ra ngoài mất mặt.
Nhưng ta không biết rằng, nhà họ Phó chúng tôi, từ thời bà nội tôi, đã là phụ nữ chủ gia đình, vì nhà chúng tôi không có quy định con trai mới là người thừa kế.
Hơn nữa, Phó An chưa bao giờ hứng thú với chuyện kinh doanh, cho dù cậu ta ăn chơi trác táng cả đời, cũng có thể dựa vào tài sản của gia đình mà sống an nhàn sung sướng.
Để cậu ta về tập đoàn việc? Không khác gì nhốt một con chim đã quen tự do vào trong lồng.
Phó An nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Chị cả ngày bận rộn công việc, căn bản không có thời gian quan tâm đến chuyện cảm, hơn nữa, ở nhà cũng rất tốt..."
Cuối cùng, cậu ta còn lẩm bẩm một câu: "Em bớt mua sắm trang sức cao cấp gì đó đi, tiền của chúng ta vẫn rất đủ tiêu."
Tống Tiểu Huệ không ngờ Phó An lại không bênh vực mình, ta tức nghẹn họng, cuối cùng không nhịn nữa, liền lấy cớ khó chịu về phòng nằm nghỉ.
Bạn thấy sao?