Phó An lau nước trên mặt, nửa bên mặt sưng đỏ lên rất nhanh, cậu ta vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ vào mặt tôi mà gào lên: "Phó Nhã, không phải là chị sợ tôi cướp mất vị trí giám đốc của chị sao? Chị mà lại theo dõi chúng tôi đến tận đây, tôi đây là đang cạnh tranh công bằng với chị, chị đừng có quá đáng!"
"Cạnh tranh công bằng?"
Tôi giật lấy bản hợp đồng, tùy ý xem qua vài lần liền hiểu âm mưu của người kia.
"Cậu sắp bán cả bản thân mình đi rồi, lấy gì ra mà cạnh tranh công bằng với tôi?"
Phó An vẫn cố chấp giật lại hợp đồng, chỉ vào dòng chữ ghi toàn bộ cổ phần đều thuộc về Phó An.
"Anh xem đi, đã rồi, sau này cả cổ phần của ấy cũng sẽ cho tôi, còn thương tôi hơn cả và bố mẹ!"
Tôi tức giận đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu vì sự ngu ngốc của Phó An, tôi lật ngược hợp đồng lại trang trước: "Cậu cho kỹ đi, đây là thỏa thuận ủy thác bổ sung, một khi đã ký vào thỏa thuận này, toàn bộ cổ phần đứng tên cậu sẽ chuyển nhượng cho , cho dù có ghi là toàn bộ cổ phần đều thuộc về cậu thì cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ấy muốn lấy lại lúc nào cũng , đến lúc đó cậu sẽ chẳng còn gì đâu!"
Phó An ngơ ngác vào hợp đồng, cậu ta chưa từng tiếp với hợp đồng thương mại bao giờ, sao có thể hiểu ?
"Tiểu Huệ, không phải là em đã là em xem giúp rồi sao? Tại sao chị lại đây là hợp đồng chuyển nhượng và ủy thác?"
Tôi Tống Tiểu Huệ đang đứng sau Phó An, từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu khác.
"Phó An, cậu xem cái này xong rồi hãy quyết định có nên tin tưởng ta nữa hay không!"
Đó là những bằng chứng từ camera mà tôi đã bảo Vivian tổng hợp lại, mặc dù mỗi lần Tống Tiểu Huệ đều che mặt rất kỹ bằng khẩu trang và mũ, tôi nghĩ Phó An chắc chắn có thể nhận ra người phụ nữ đã từng chung chăn gối với mình.
"Tiểu Huệ, đây không phải là em sao?"
Tống Tiểu Huệ từ lúc tôi lấy tập tài liệu này ra đã biết ngay là cái gì, bây giờ ngoài chối cãi ra, ta không còn cách nào khác.
"Không phải, Phó An, đây không phải là em, em không biết tại sao chị lại tìm một người giống em như để những chuyện này, Phó An, phải tin em!"
Nhưng Phó An vẫn chằm chằm vào những bức ảnh đó, cơn say lúc này cũng dần dần tan biến.
Thấy , Tống Tiểu Huệ liền ôm bụng, giả vờ đau đớn ngã xuống đất, muốn lợi dụng chiêu bài này để giành lại sự ý của Phó An.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng Phó An sắp bị Tống Tiểu Huệ lừa gạt một lần nữa, thì cậu ta rút ra một bức ảnh chụp màn hình camera, đưa cho Tống Tiểu Huệ.
"Chiếc vòng tay bằng đá sapphire mà người này đeo, không phải là chiếc mà em đang đeo sao? Trang sức cao cấp đặt riêng, chỉ có một chiếc duy nhất."
Bị vạch trần mối quan hệ gian trá với Phó Tử Khiêm, thì cha của đứa bé trong bụng ta lập tức trở thành nghi vấn.
So với việc suýt chút nữa bị ruột lừa lấy cổ phần, thì sự phản bội của Tống Tiểu Huệ còn khiến cho Phó An sốc hơn, cậu ta xấu hổ không dám về nhà, đành phải ở lại khách sạn của Lương Thận một thời gian.
Phó An đã đề nghị ly hôn với Tống Tiểu Huệ, với bản thỏa thuận tiền hôn nhân bảo chứng, những món đồ trang sức, túi xách mà Tống Tiểu Huệ muốn lén lút mang đi đều bị giữ lại hết, ta phải ra đi tay trắng.
Còn số tiền ta đã âm thầm chuyển đi trước đó, Phó An cũng đã khởi kiện để đòi lại.
Về phần đứa bé, Phó An cho biết, nếu như Tống Tiểu Huệ sinh con, xác định đó là con của cậu ta, thì cậu ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với hai mẹ con ta sau này.
Nhưng sự lựa chọn của Tống Tiểu Huệ đã lên tất cả, sự việc đã bại lộ, Phó An đối với ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.
Cô ta không những không thai, mà còn tìm đến Phó Tử Khiêm.
Tuy nhiên, ta không ngờ rằng, ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay Phó Tử Khiêm mà thôi, đối với ta, ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.
Bạn thấy sao?