Chị Gái Mê Sự [...] – Chương 1

Chương 1

 

Hôm đó, tôi đang chủ trì cuộc họp cổ đông thì Phó An liên tục gọi điện thoại đến. Nghĩ là có chuyện gì gấp, tôi đành trừ rồi ra ngoài nghe máy.

 

Vừa bắt máy, Phó An đã cằn nhằn: "Chị, sao cổ tức quý này của em lại ít hơn thế? Có phải chị đã giữ lại tiền của em không?"

 

Tôi tức giận trợn mắt: "Tiền của em thì đáng là bao mà chị phải giữ lại? Chị đang họp, đừng có phiền chị nữa!"

 

Nói xong, tôi lập tức cúp máy.

 

Tuy nhiên, trước khi quay lại phòng họp, tôi đã dặn dò trợ lý: "Đi kiểm tra lại với phòng tài vụ xem cổ tức của Phó An là thế nào!"

 

Gần đây, có một vài vị trong hội đồng quản trị có thái đáng ngờ, tôi lo lắng có kẻ nào đó đang nhắm vào Phó An.

 

Dù sao thì cậu ta cũng là một người đơn giản, không bao giờ quan tâm đến chuyện của tập đoàn, rất có khả năng bị lừa.

 

Sau đó, phòng tài vụ đã kiểm tra lại và phát hiện ra rằng cổ tức của Phó An cho quý vừa rồi đã chuyển đầy đủ vào tài khoản.

 

Tuy nhiên, trong ngày nhận tiền, có một khoản chuyển khoản năm mươi vạn đến một tài khoản cá nhân khác.

 

Chủ tài khoản đó là Tống Cẩm Dũng.

 

Tôi hỏi trợ lý: "Lần trước em trai tôi có về của cậu ta, có phải họ cũng tên Tống không?"

 

"Vâng, Phó tổng, chủ thẻ của tài khoản đó chính là bố của cậu ấy."

 

Tôi cau mày, nhận ra có điều gì đó không ổn.

 

Bởi vì nếu Phó An tự chuyển khoản, cậu ta đã không gọi điện thoại đến hỏi tôi xem có phải tôi giữ lại tiền của cậu ta hay không.

 

"Phó tổng, tôi cũng đã kiểm tra lại lịch sử giao dịch trước đó của Phó An, phát hiện ra rằng cậu ấy thỉnh thoảng lại chuyển cho Tống Tiểu Huệ vài lần, mỗi lần từ năm vạn đến mười vạn, tổng cộng lại trong hai tháng cũng đã lên đến vài chục vạn."

 

Tôi cúi đầu những khoản chuyển tiền đáng ngờ mà trợ lý đã khoanh tròn, đương muốn cho tiêu tiền, tôi không gì. Nhưng khoản tiền năm mươi vạn chuyển vào tài khoản của Tống Cẩm Dũng, trực giác mách bảo tôi rằng có điều gì đó không đúng.

 

Tôi mở lịch trình của mình, chọn một ngày rảnh rỗi và dặn dò trợ lý: "Lần trước Phó An có là muốn dẫn đến gặp tôi. Vào ngày này, giúp tôi sắp xếp một cuộc hẹn."

 

"Vâng, Phó tổng."

 

 Chương 2

 

Hôm Phó An đưa Tống Tiểu Huệ đến gặp tôi, ta ăn mặc toàn đồ hiệu, đến cả chiếc cặp tóc nhỏ xíu trên đầu cũng có giá hơn ba nghìn.

 

Tôi ước chừng đánh giá, tất cả đều là hàng thật.

 

Nếu không phải đã cho trợ lý điều tra trước, tôi suýt nữa đã tin rằng ta là tiểu thư con nhà giàu có nào đó.

 

Đáng tiếc, cách ta luống cuống nghịch đồ ăn trên bàn và ra vẻ ra lệnh cho nhân viên phục vụ đã tố cáo ta.

 

Có lẽ là biết hiện tại công ty do tôi quản lý, sau khi ngồi xuống, Tống Tiểu Huệ không ngừng nịnh bợ tôi.

 

Nói chuyện một lúc, ta đột nhiên lôi ra cái tư tưởng cổ hủ mà ông bà tôi đã bỏ từ lâu.

 

"Nhưng mà chị à, phụ nữ quá mạnh mẽ thì sau này cuộc sống sẽ không dễ dàng đâu. Phụ nữ qua tuổi ba mươi thì nhan sắc sẽ dần phai tàn. Chỉ có sớm tìm chỗ dựa cho mình, tưới mát, thì thanh xuân của chúng ta mới lâu dài. Giống như em, từ ngày gặp Phó An, ngày nào em cũng sống rất vui vẻ, chỉ cần mỗi ngày gặp ấy, em cảm thấy không có khó khăn nào có thể vượt qua ."

 

Nghe ta những lời này, tôi cảm thấy như có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng. Nhìn thấy vẻ mặt không đồng của em trai tôi khi nghe ta nửa câu trước, tôi còn tưởng rằng cậu ta còn có thể cứu vãn .

 

Nào ngờ, nghe đến nửa câu sau, trên mặt cậu ta lại lộ ra nụ ngây ngốc.

 

Sau khi xã giao đủ kiểu, tôi tự nhiên chuyển sang chủ đề khác, lấy từ trong túi xách ra bản ghi chép giao dịch đã in sẵn và đưa cho Phó An.

 

"À đúng rồi, lần trước em chuyện cổ tức, chị đã bảo phòng tài vụ in ra một bản ghi chép, em xem thử xem, vừa nhận tiền đã tiêu mất năm mươi vạn, còn dám đến mắng vốn chị, đồ tiêu hoang, em lại mua gì thế?"

 

Nghe , Phó An hiển nhiên là ngơ ngác nhận lấy bản ghi chép giao dịch: "Gần đây em không mua gì mà?"

 

Tôi liếc mắt sang, thấy sắc mặt Tống Tiểu Huệ bỗng chốc trở nên mất tự nhiên, ta lập tức giật lấy bản ghi chép giao dịch từ tay Phó An: "Anh đúng là vô tâm, để em xem giúp cho!"

 

Hành này của ta rõ ràng là sợ Phó An kỹ, đáng tiếc là tôi đã dùng bút dạ quang đánh dấu những khoản chuyển tiền lớn, Phó An vẫn liếc mắt một cái là thấy, cậu ta siết chặt tờ giấy trong tay, không cho Tống Tiểu Huệ cướp đi.

 

"Khoan đã, kỳ lạ, không tiêu năm mươi vạn nào cả?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...