3
Tôi vệ sĩ của Phó Cảnh Xuyên đưa đến phòng bệnh của ta.
Đúng như những dòng bình luận đã :
【Nam chính vừa tỉnh dậy, trong lòng luôn nghĩ về người phụ nữ đã cứu mình trong con hẻm, dù chưa rõ dung mạo của ấy, đã coi ấy là bạch nguyệt quang, và quyết tâm báo đáp.】
Vừa bước vào phòng, Phó Cảnh Xuyên đã phấn khích ngồi bật dậy, đôi mắt tôi chằm chằm.
“Là đã cứu tôi?”
Tôi gật đầu, người trước mặt—Phó Cảnh Xuyên, vị thiếu gia đình đám trong giới thượng lưu Bắc Kinh.
Không cần bàn cãi về nhan sắc, dáng người ta cũng thuộc loại xuất chúng. Thậm chí giọng cũng khiến người khác khó mà không xao lòng.
Chẳng trách nữ phụ ác độc trong lần đầu gặp đã lập tức lòng, quyết không từ mọi cách để chiếm ta.
Nhưng may thay, tôi đã xem trước kịch bản từ những dòng bình luận.
Nên dù lần đầu gặp có ấn tượng đến mấy, cũng không đến mức “tiếng sét ái ”.
“Là tôi, tôi đã cứu trong con hẻm đó.”
Sợ ta không tin, tôi cố rõ nơi đó.
Lúc mơ màng, Phó Cảnh Xuyên cũng đã thoáng thấy người đã cứu mình.
Thêm vào đó, lời kể của vệ sĩ, băng quấn ở mắt cá chân tôi, cùng túi thuốc trong tay,
Tất cả những điều này đều khẳng định với rằng đã không nhận nhầm người.
Vì thế, Phó Cảnh Xuyên thêm lần nữa: “Xin chào, tôi là Phó Cảnh Xuyên. Cảm ơn đã cứu tôi trong con hẻm. Tôi không phải người vong ân bội nghĩa, nhất định sẽ báo đáp .”
Báo đáp?
Tôi không kiềm , hỏi thêm một câu: “Dù tôi muốn gì, cũng sẽ cho sao?”
Anh ta gật đầu, giọng điệu rất nghiêm túc.
“Đúng , dù muốn gì, tôi cũng sẽ cho.”
Tôi không gì thêm.
Nhưng ta lại như sợ tôi sợ, đổi sang một chủ đề khác:
“Đúng rồi, vẫn chưa cho tôi biết tên gì.”
Trước câu hỏi ấy, tôi chậm rãi ngẩng đầu ta, rồi đáp:
“Tôi họ Tô, tên Tô Nam Chi.”
Phó Cảnh Xuyên không biểu lộ cảm gì, chỉ khẽ nhếch môi .
Anh ta một câu: “Họ này nghe hay thật.”
Rồi sau đó, bổ sung thêm:
“Tên cũng hay nữa.”
Tôi thuận thế cúi đầu thẹn thùng, Phó Cảnh Xuyên tiếp tục hỏi về hoàn cảnh gia đình tôi.
“Bố mẹ đã qua đời, em duy nhất lại không thân thiết, giờ trong nhà chẳng còn ai.”
Tội nghiệp đáng , thế mới trân trọng.
Cho nên, màn truy thê hỏa táng tràng thường bắt đầu từ cảnh gia đình tan nát,
Chỉ có như mới tôn lên khả năng phi thường của nam chính.
Nghe xong câu trả lời của tôi, ánh mắt Phó Cảnh Xuyên thoáng chút xót xa, như tôi đã dự liệu.
Anh hơi cau mày, tựa như đang suy nghĩ.
Phải mất một lúc lâu mới chần chừ lên tiếng:
“Nếu đồng ý, tôi có hai căn biệt thự ở phía đông thành phố, chẳng đáng bao nhiêu. Tôi sẽ chuyển nhượng một căn cho , coi như để báo đáp ân cứu mạng. Cô chuyển đến đó ở, chúng ta cũng có thể qua lại giúp đỡ lẫn nhau. Cô thấy sao?”
Biệt thự phía đông thành phố, tôi đã từng nghe bố mẹ tôi nhắc đến.
Căn rẻ nhất cũng phải đến vài trăm triệu.
Còn tôi, với tư cách là nữ phụ ác độc, tham lam là điều tất nhiên.
“Nếu , cảm ơn nhé.”
Chần chừ ư? Chuyện đó không hề tồn tại.
4
Phó Cảnh Xuyên hành rất nhanh, ngay tối hôm đó đã chuyển quyền sở hữu biệt thự cho tôi.
Không chỉ , còn tự bỏ tiền túi vài người giúp việc đến chăm sóc tôi.
“Nam Chi, em là con , không có ai chăm sóc không yên tâm. Những người giúp việc này sẽ lo liệu sinh hoạt hàng ngày của em. Nếu không hài lòng, em cứ với , đừng khách sáo với nhé.”
Vừa , Phó Cảnh Xuyên vừa ra hiệu cho một người giúp việc đi sắp xếp lại phòng thay đồ cho tôi.
“Anh biết em không để tâm những thứ xa xỉ này, là con thì vẫn thích ăn mặc đẹp đẽ. Anh không rõ em thích kiểu quần áo hay túi xách nào, nên đã bảo họ mua một ít đủ mọi phong cách. Cả trang sức nữa, không am hiểu, cứ để giúp việc sắp xếp trước, em thích gì thì đeo. Nếu muốn thêm món gì, cứ với , sẽ cho người mang đến ngay.”
Nói xong, lại nhét vào tay tôi một chiếc thẻ đen.
“Nam Chi, biết em không muốn nhận, dù chỉ để yên tâm, cũng mong em tiêu tiền của , coi như giúp cảm thấy mình đã báo đáp ân cứu mạng, không?”
Thái độ của rất chân thành, thế thì tôi có thể gì đây?
Dĩ nhiên là phải nhíu mày, tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy những “thứ ngoài thân” này.
Tôi còn phải nghiêm túc một câu: “Cảnh Xuyên, thật sự em không để ý đến tiền của .”
Trong những ngày tiếp theo, Phó Cảnh Xuyên gần như ngày nào cũng đến tìm tôi, với lý do là muốn ở bên cạnh ân nhân cứu mạng.
Biệt thự này rất rộng, lớn hơn ngôi nhà cũ của tôi gấp mấy lần.
Trước sau đều có vườn.
Biết tôi thích hoa hồng, thậm chí đã cho người vận chuyển các loại hồng khác nhau về trong đêm, trồng khắp khu vườn.
Thỉnh thoảng, khi tôi thèm món gì đó quá đắt đỏ, trái mùa, cũng nghĩ cách để có .
Chỉ cần tôi lâu hơn một chút vào một món trang sức trên tạp chí, ngày hôm sau nó sẽ xuất hiện ngay ngắn trên bàn trang điểm của tôi.
Đôi khi bè rủ ra ngoài chơi, đều từ chối:
“Bây giờ tôi không rảnh, trò chơi mà các cậu lần trước tôi thấy cũng chẳng thú vị, chơi một lần cho vui thôi, bây giờ tôi có việc quan trọng phải .”
“Việc gì quan trọng? Hừ, chẳng lẽ tôi phải báo cáo với cậu à?”
Cúp điện thoại, Phó Cảnh Xuyên lại chỉ vào bộ trang sức trên tạp chí, tôi bằng ánh mắt dần có ý.
“Nam Chi, thấy bộ trang sức này rất hợp với em. Anh chụp lại rồi mua tặng em nhé?”
Tôi , trong mắt ánh lên nụ : “Được thôi.”
Nói chung, những ngày tháng này thật sự quá tuyệt vời.
Tuyệt đến mức tôi suýt quên mất mình chỉ là một nữ phụ ác độc đã thay thế thân phận của nữ chính.
Thế những ngày tháng an nhàn này kéo dài không lâu.
Tối hôm đó là sinh nhật tôi.
Phó Cảnh Xuyên bảo sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi, liền bao trọn khách sạn đắt đỏ nhất thành phố, lại còn tặng tôi một bộ trang sức độc nhất vô nhị trị giá hàng chục tỷ.
Theo kịch bản, chúng tôi đáng lẽ sẽ bắt đầu khiêu vũ trong tiếng nhạc.
Nhưng điện thoại ấy đột nhiên reo lên.
“Bà nội ở bệnh viện?”
Chỉ một câu từ đầu dây bên kia khiến sắc mặt Phó Cảnh Xuyên lập tức thay đổi.
Ngay sau đó, kéo tay tôi, chạy ra khỏi nhà hàng, rồi leo lên chiếc siêu xe phiên bản giới hạn toàn cầu, lao thẳng đến bệnh viện.
Lúc này, dòng bình luận lại xuất hiện:
【Nữ chính thật đáng thương, khoảng thời gian qua liên tục bị chủ nợ quấy rối, đến mức bị trường đuổi học.】
【Chưa hết, không còn tiền, ấy phải sống dưới tầng hầm, suýt chút nữa bị quấy rối.】
【Mỗi ngày ba công việc, đói đến mức bị tụt huyết áp, cuối cùng phải vào viện. Ngay lúc đó cờ gặp Phó Cảnh Xuyên, cũng đến viện để thăm bà.】
【Vậy là nam nữ chính chính thức gặp nhau.】
【Đúng thế, còn nữ phụ ác độc thì bắt đầu lo sợ.】
Sợ ư? Thật buồn .
Nếu đã là truy thê hỏa táng tràng, thì lần đầu gặp nhau giữa nam nữ chính, sao có chuyện không đau lòng?
Còn đau đớn về thể xác thì lại càng không thể thiếu.
Ngay lúc đó, trợ lý ở đầu dây bên kia lại tiếp:
“Là một phát tờ rơi trên đường đã cứu bà cụ Phó. Nhưng nơi đó rất vắng, cũng không rõ tại sao ấy lại phát tờ rơi ở đó.”
Nghe , tôi cũng bổ sung:
“Chắc là trùng hợp thôi, không thể là cố muốn lợi dụng ân nghĩa để mưu cầu lợi ích .”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Phó Cảnh Xuyên bỗng trở nên lạnh lùng.
“Lợi dụng ân nghĩa? Cô ta mà xứng?”
5
Tới bệnh viện, tôi cùng Phó Cảnh Xuyên đi thăm bà nội Phó trước.
Bà đã lớn tuổi, lại vừa trải qua một phen mệt mỏi, giờ đây đã ngủ say.
Vì , chúng tôi không ở lại trong phòng bệnh lâu, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà.
“Cô cứu bà vẫn chưa đi…”
Vệ sĩ tiến lại gần, khẽ .
Phó Cảnh Xuyên liền nhạt một tiếng, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét—y hệt như tôi dự đoán.
“Tôi cố không gặp ta ngay từ đầu, chỉ muốn xem xem ta có thực sự là người tốt, hay chỉ muốn lợi dụng ân để đòi hỏi. Không ngờ tôi đoán trúng, ở đó lâu như không đi, chẳng phải là đang đợi tiền sao?”
Chưa gặp mặt, Phó Cảnh Xuyên đã định tội nữ chính tương lai. Đó chính là lý do tại sao sau này lại có màn truy thê hỏa táng tràng.
Phó Cảnh Xuyên nắm tay tôi bước ra khỏi phòng bệnh, liền thấy Tô Bắc Tuyết ở không xa.
“Nam Chi, ấy trông rất giống em…”
Dù sao cũng là chị em ruột, lại là sinh đôi. Những người từng gặp qua chúng tôi đều chúng tôi rất giống nhau.
Vì , tôi chủ bước đến trước mặt Tô Bắc Tuyết.
“Em , đã lâu không gặp.”
“Cô ấy là em em?”
Giọng Phó Cảnh Xuyên bất chợt cao hơn, bởi từ trước đến nay, quen biết tôi trước, lại biết mối quan hệ không hòa thuận giữa tôi và em . Cộng thêm chuyện hôm nay, ấn tượng đầu tiên của về Tô Bắc Tuyết có thể là tệ vô cùng.
Tô Bắc Tuyết đương nhiên nhận ra sự coi thường trong giọng của .
Cô ấy hơi ấm ức, cắn môi rồi cất lời:
“Cảnh Xuyên, trước đó chính tôi đã ở trong con hẻm…”
“Ngay cả tên tôi cũng biết, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước!”
Phó Cảnh Xuyên lập tức cắt lời, ánh mắt đầy chán ghét. Sau đó quay đầu tôi, ánh mắt dịu đi.
“Cùng là chị em, sao em lại tốt bụng như thế, còn ấy lại có nhiều tâm cơ đến ?”
Một câu khiến sắc mặt Tô Bắc Tuyết tái nhợt.
Dù ấy vẫn chưa gì, tự nhiên lại bị oan ức, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô cứu bà tôi, tôi sẽ báo đáp.”
Phó Cảnh Xuyên lạnh lùng liếc ấy, rồi quay sang tôi, dịu dàng đặt tay lên má tôi, nhẹ nhàng:
“Anh nhớ nhà mình có năm người giúp việc, hay là chúng ta cho em em một cơ hội, để ấy việc này đi, không?”
Bạn thấy sao?