Chị Gái Cực Phẩm – Chương 5

Tôi không biết phải sao, trốn trong nhà vệ sinh run rẩy.Cuối cùng, tôi gọi điện cho bố mẹ, với họ rằng tôi không muốn kết hôn nữa, cầu xin họ đưa sổ hộ khẩu cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi ly hôn.Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ tiếng vui vẻ ở đầu dây bên kia, đặc biệt là chị , tiếng còn to hơn bất kỳ ai.Nghe tôi khóc lóc kể lể cũng không quên chế giễu: "Mẹ, con đã bảo em quá lên rồi mà, gì có chuyện hôm nay cưới, ngày mai ly hôn chứ?""Em , cũng chỉ là náo phòng thôi mà, qua hôm nay là ổn rồi, chị thấy em rể rất thích em, chắc chắn sẽ không bạc đãi em đâu."Sau đó là bố mẹ thay nhau nghe điện thoại, mắng nhiếc tôi một trận.Nói họ nuôi tôi cái đồ mất mặt này, tôi ngoài cái mặt ra thì chỗ nào cũng không bằng chị .Thậm chí còn cảnh cáo tôi, nếu còn chuyện thị phi, mất mặt họ, họ sẽ không nhận tôi là con nữa.Nhận ra cầu cứu vô vọng, tôi định gọi báo cảnh sát.Nhưng lúc này, Giang Hải Thao đã đạp cửa xông vào, rồi lôi tôi ra khỏi nhà vệ sinh để thực hiện hành vi bạo lực.Đêm hôm đó, là khởi đầu cho những đau khổ và tủi nhục nhất của tôi.10Tôi giả vờ thở dài, bắt đầu an ủi mẹ: "Không phải chỉ là náo phòng thôi sao? Sao chị lại chấp nhặt như ?""Mẹ, mẹ cũng sống mấy chục tuổi rồi, sao chuyện cỏn con này cũng không hiểu? Vợ chồng người ta vốn dĩ chẳng có chuyện gì, mẹ xen vào như , sau này họ còn sống với nhau kiểu gì?"Mẹ tôi rõ ràng sững người, bà ấy nhanh chóng lại tỏ ra phẫn nộ: "Nào chỉ là náo phòng, rõ ràng là bắt nạt người ta, con không thấy bọn họ sờ soạng đến đâu rồi sao!""Chị con bây giờ cứ khóc mãi, đòi tự tử, khuyên thế nào cũng không , coi như mẹ xin con đấy, mau về đây không?"Chị đâu phải loại người dễ dàng tự tử?Nói , chẳng qua là muốn uy h.i.ế.p bố mẹ thôi.Nhưng tôi vẫn đồng ý.Không vì điều gì khác, chỉ muốn xem Chu Tri Huệ đời này, có còn nổi nữa hay không.Sáng sớm hôm sau, tôi bắt taxi thẳng đến nhà mới của chị .Khu chung cư không tính là cao cấp, cũng là dự án của chủ đầu tư thương hiệu lớn.Nghĩ đến kiếp trước lúc tôi kết hôn, đến một căn nhà tử tế cũng không có.Giang Hải Thao xuất thân từ một thành phố nhỏ cấp 18, tuy đã đến thành phố lớn này, vẫn không chịu ăn đàng hoàng.Hai chúng tôi kết hôn, vẫn phải sống trong căn nhà .Có thể , muôn vàn sự thương của bố mẹ, đều dồn hết lên người chị tôi, kẻ ăn khéo léo này.Lên đến tầng, tôi đã thấy chị đang ngồi trên ghế sô pha khóc lóc.Xem ra tối qua ăn không ít tát, đến giờ mặt vẫn còn sưng vù như đầu heo.Tôi cố nhịn , liếc chị ta một cái rồi giả vờ ngạc nhiên: "Chị, mặt chị sao lại thành ra thế này?"Chị trừng mắt tôi, không gì, tiếp tục lau nước mắt.Giang Hải Thao ngồi bên cạnh chị ta, liên tục xin lỗi."Anh biết là sai rồi, là đồ khốn, đều tại tối qua uống quá nhiều, em đừng khóc nữa không? Muốn đánh muốn mắng, đều chịu hết, em đánh đi, đánh không?"Vừa , hắn ta đã nắm lấy tay chị tôi rồi tự tát vào mặt mình.Bố mẹ thì thở dài, chắc là đêm qua không ngủ , đều đang lo lắng cho chị tôi.Xem ra nếu tôi không ra tay dàn xếp ổn thỏa, hai người này rất có thể sẽ ly hôn thật.Cho dù ly hôn, cũng phải kéo dài thêm một chút nữa.Những khổ sở tôi phải chịu kiếp trước, sao chị ta có thể không nếm trải một lần?11Tôi đi đến bên cạnh bố mẹ, kéo họ ra ban công."Bố mẹ, chuyện này bố mẹ định giải quyết thế nào?"Bố thở dài, mẹ suy nghĩ một lúc rồi : "Ly hôn, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn. Trên mạng người ta rồi, bạo lực gia đình chỉ có lần đầu và vô số lần, hôm qua bọn họ vừa mới cưới, hắn ta đã tay chân với chị con, sau này còn ra thể thống gì?"Tôi không thể diễn tả cảm của mình lúc này.Thì ra bà ấy biết đấy, bà ấy biết bạo lực gia đình chỉ có lần đầu và vô số lần.Nhưng dù , kiếp trước, dưới tài ăn của chị , bà ấy vẫn bắt tôi phải nhẫn nhịn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...