Chị Gái Của Nữ [...] – Chương 6

11.

Cố Bắc Thần vẫn muốn em của tôi hiến tặng giác mạc.

Sau khi hắn lấy cha ra uy hiếp em ấy vô dụng, lại biết dạo gần đây em với mẹ của tôi rất gần gũi nhau.

Hắn đã hiểu rõ, mẹ của tôi mới là người mà em để ý.

Mẹ của tôi mấy năm nay đều ăn buôn bán ở nước ngoài, trong khoảng thời gian này mới đem công việc ăn chuyển về trong nước.

Còn chưa đứng vững đã bị Cố Bắc Thần như chó điên cắn lấy, công việc ăn thật sự không thuận lợi.

Em tôi tức giận, muốn gọi điện thoại cho Cố Bắc Thần để tranh luận.

Tôi ngăn em ấy lại.

Tôi biết thói hư tật xấu của nam chính trong ngược văn.

Hắn không những nhằm vào nữ chính mà ngược đãi, còn một lòng hướng về nữ phụ, nữ chính phản kháng như thế nào cũng không có công hiệu.

Tôi mở miệng :

“Chị có một chủ ý như thế này.”

Em tôi nghe xong có chút nghi ngờ:

“Chị, cái này có không ?”

Vẻ mặt tôi khẳng định:

“Thử rồi sẽ rõ.”

Em tôi theo y như lời tôi .

Không quá mấy ngày, nguy cơ của công ty mẹ tôi đã không còn nữa.

Vẻ mặt em tôi đầy bội phục, hướng về phía tôi giơ ngón tay cái lên tán thưởng:

“Chị, chị tính toán như thần.”

Tôi khiêm tốn mà :

“May mắn thôi.”

Ai bảo tôi đã nữ phụ và biết cốt truyện của ba cuốn ngược văn cơ chứ!

Tôi biết sự phát triển của cốt truyện, sau khi Giang Nguyên biết mình đã hiểu lầm em tôi, đã sớm từ nam chính trong truyện ngược, trở thành nam phụ thâm rồi.

Tình bị dồn nén đối với em tôi của ta bùng phát như núi lửa phun trào xen lẫn cả rất nhiều áy náy.

Cho dụ em tôi muốn bất cứ cái gì, ta sẽ đều đồng ý.

Em tôi chỉ khóc lóc với Giang Nguyên, kể rằng Cố Bắc Thần vì ánh trăng sáng của mình, bắt em ấy hiến tặng giác mạc.

Em ấy không đồng ý, hắn ta liền không ngừng nhằm vào công ty của mẹ tôi, em ấy không biết gì cho tốt, không biết có nên đồng ý hay không.

Giang Nguyên lập tức nổi giận.

Đây là người con ta , ta không cho phép bất kỳ ai tổn thương em ấy.

Anh ta em tôi đừng lo lắng, tất cả đã có ta ở đây.

Gia thế của Giang Nguyên và Cố Bắc Thần ngang nhau, cả lập tức giống như chó điên cắn xé đối phương, ở trong thương trường tranh đấu đến một mất một còn.

12.

Cả hai nhân vật nam chính trong truyện ngược, sau một năm ăn thua đủ với nhau trong thương trường, cùng nhau sản.

Tôi nghe thấy tin tức này, vui đến mức ăn ba bát cơm.

Mà Giang Như Mộng sau khi Cố Bắc Thần sản, đã hướng về gã đàn ông khác mà ôm ấp.

Cố Bắc Thần tới tìm ta:

“Tôi vì em nên mới trở lên nghèo khó, sao em lại như vất bỏ tôi?”

Hắn vừa ra, Giang Như Mộng lập tức phản bác:

“Thôi đi, từ trước tới nay tôi lại không nghĩ ngu xuẩn như thế.

Tôi thấy rằng dù không phải vì tôi thì trước sau gì cũng sản.

Nói thật cho biết, trước đây tôi không bị bệnh thận, mà mắt bây giờ cũng không bị mù.

Tôi chỉ cố ý tra tấn Thẩm Kiều Kiều để cố ý bắt ta rời khỏi mà thôi.”

“Cô…”

Cố Bắc Thần nắm chặt tay.

“Tôi cái gì thì lập tức tin cái đấy, kỹ thuật diễn của tôi đầy sơ hở như , xem có phải người ngu không?”

Cố Bắc Thần tức giận đến phát điên, giơ tay túm lấy Giang Như Mộng mà đánh.

Đến góc áo của ta còn chưa chạm tới đã bị vệ sĩ bên người của Giang Như Mộng ra tay.

Bọn họ đem Cố Bắc Thần hung hăng đánh một trận, cuối cùng đem hắn vất như rác ra ngoài cửa.

Sau đó, Cố Bắc Thần gọi đến cho em tôi một cuộc điện thoại, hắn ta đã hối hận rồi, hắn ta biết sai rồi.

Trong giọng của ta có sự hối hận sâu sắc.

Một người đàn ông cao một mét tám, khóc không thành tiếng với em ấy.

Em tôi nhận điện thoại của hắn ta, chỉ thấy mình thật xui xẻo.

Mặt em ấy không cảm :

“Anh tới là xin tôi quay lại à?

Nhưng tôi bên này không phải trạm thu gom rác thải, rác tôi không nhận.”

Cố Bắc Thần quẫn bách mà cúp máy.

Sau đó, tôi thấy Cố Bắc Thần ở một kênh tin tức.

Ngày đấy Giang Như Mộng dạo phố, Cố Bắc Thần đã lái xe đâm vào ta.

Giang Như Mộng bị trọng thương, đôi mắt cũng mù, nửa đời sau phải ở trên giường bệnh.

Lúc này những lời ta dối phía trước đều ứng nghiệm lên người ta.

Còn Cố Bắc Thần, nửa đời sau đều ở trong nhà tù

Bất đồng với Cố Bắc Thần, nam phụ thâm mới biến đổi-Giang Nguyên, dù vì em tôi báo thù, chính mình sản, cũng không oán trách hay thù hận gì.

Anh ta còn biết rõ, bây giờ ta đã sản, không xứng đáng với em tôi.

Đại thiếu gia ngày xưa bây giờ bắt đầu cần cù chăm chỉ, dựng lại sự nghiệp.

Ngày em tôi xuất ngoại đi du học, ta còn gọi điện thoại, chúc em ấy thuận buồm xuôi gió.

Anh ta sẽ cố gắng nỗ lực, xây dựng sự nghiệp để trở thành người xứng đôi với em tôi.

Tới lúc ấy, ta năn nỉ em tôi cho ta một cơ hội theo đuổi em ấy.

Tôi hỏi:

“Em sẽ cho ta cơ hội theo đuổi em sao?”

Em tôi lắc đầu:

“Em thấy ta, sẽ nhớ đến đoạn thời gian kia.

Anh ta bây giờ đã thay đổi tốt hơn, không có nghĩa em sẽ chấp nhận ta.

Hiện giờ em chỉ bản thân mình.”

Tôi yên tâm.

13.

Một âm thanh của hệ thống đã lâu không xuất hiện vang lên:

“Cứu vớt thành công bộ não đương, nữ phụ độc ác vả mặt hệ thống giải trừ trói buộc.”

Nghe thấy như , tôi vừa vui mừng lại vừa có chút tiếc nuối.

Hệ thống cung cấp kỹ năng dùng khá tốt, song song với giải trừ trói buộc thì hai kỹ năng ấy cũng biến mất.

Hệ thống như đọc suy nghĩ, ý nghĩ kia của tôi vừa nhen nhóm, nó đã :

“Để khen thưởng kí chủ đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, tặng cho ký chủ kỹ năng Thiết Sa Chưởng vô địch thời hạn sử dụng vĩnh viễn.”

Tôi hài lòng mỉm , đây đúng là điều tôi mong muốn.

Đúng lúc này, bên người tôi vang lên âm thanh bắt trộm.

Tôi đưa mắt sang thấy một nam nhân có bộ dạng hung thần, trong tay đang cầm lấy một túi xách của một quý , hướng về phía tôi chạy tới.

Phía sau hắn, có một phụ nữ mang giày cao gót, khó khăn mà đuổi theo.

Tên ăn trộm thấy tôi, còn trừng mắt liếc tôi một cái, cảnh cáo tôi đừng rỗi việc tham gia vào.

Tôi vén tay áo lên, đang rảnh rỗi không có việc , còn bắt tôi không thể tham gia à!

Vì thế, khi hắn chạy qua tôi, tôi tay năm tay mười tát hắn hai cái.

Hắn bị đánh ngã trên mặt đất, chậm chạp không bò nổi dậy.

Cảnh sát đúng lúc đuổi đến, đối với tên ăn trộm :

“Đừng giả chết, ấy trong yếu đuối như , tát có hai cái, có cần giả dạng ra bộ dáng nửa sống, nửa chết này không?”

Tên ăn trộm khó khăn ngẩng đầu, trưng ra bộ mặt bị tôi tát thành đầu heo.

Hắn tủi thân :

“Tôi không giả vờ, tôi là đau thật.”

Hắn mở miệng lập tức phun ra một ngụm máu.

Tất cả mọi người đều bị chấn , kinh ngạc.

Tôi hơi mỉm mỉm , giấu đi danh tính của mình.

[TOÀN VĂN HOÀN]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...