Chị Gái Của Nữ [...] – Chương 4

7.

Trên đường, em rụt rè lên tiếng, lựa chọn từng từ cẩn thận :

“Chị à, em biết chị vì muốn tốt cho em, bọn họ chung quy vẫn là người nhà của em.”

Tôi hỏi lại:

“Bọn họ chiều chuộng Thẩm Hùng như ông trời con, sao lại chỉ đánh mắng một mình em? Họ có từng xem em là người một nhà không?”

Em tôi chua xót:

“Bọn họ dĩ nhiên coi em là người nhà.

Bằng không họ cũng không nuôi em đến bây giờ.

Chỉ là do năm đó mẹ ngoại trước, nên bọn họ mới có chút oán hận, giận chó đánh mèo lên em mà thôi.”

Tôi kinh ngạc mà lặp lại lời vừa rồi của em :

“Em mẹ ngoại á?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Mẹ ngoại bị bắt gặp, sau đó lập tức mang hết tài sản trong nhà chạy trốn, chỉ mang theo một mình chị, vứt bỏ lại một mình em nơi đây.”

Tôi không thể tưởng tượng cái giá đình này lại trơ tráo, không biết xấu hổ đến mức như thế này.

Dựa vào việc năm ấy, em tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyên, cứ như mà đổi trắng thay đen.

Tôi kể lại cho em ấy nghe tất cả chân tướng của sự việc năm ấy.

Em tôi ngơ ngẩn, trong mắt dâng lên toàn nước:

“Ý của chị là, không phải mẹ không cần em, mẹ cũng không gì có lỗi với cha hết?”

“Đúng .”

“Mẹ có đến tìm em vài lần, em không chịu gặp mẹ chuyện.

Mẹ còn tưởng em giận mẹ không giành quyền nuôi em.

Không ngờ , nhà họ Thẩm không biết xấu hổ, ở giữa dựng chuyện, châm ngòi ly gián.”

Tôi hối hận, hối hận cừa rồi không để vệ sĩ đánh thêm bọn họ vài cái.

Trước khi xuống xe, em ôm tôi khóc nức nở một trận.

Nhìn ánh mắt đã thoát khỏi sương mù của em ấy, tôi thoáng yên tâm phần nào.

Tuy rằng tôi chưa thức tỉnh đầu óc đương của em ấy, có lẽ, phần nhận thức thân của em ấy đã thức tỉnh chút ít.

Buổi tối, em muốn cùng ngủ với tôi, tôi đồng ý.

Em ấy cẩn thận ôm lấy tôi, cảm thán :

“Có chị thật là tốt, ngoại trừ Bắc Thần, chưa có ai giống chị đối với em tốt như cả.”

Tôi định phản bác theo bản năng.

Cố Bắc Thần vì ánh trắng sáng của hắn, lấy thận của em, rồi lại tử cung, rồi lại tổn thương em vô số lần như hắn tốt với em như thế sao?

Rồi sau đó lại nghĩ đến, lúc em tôi ở cùng với gia đình của lão cha khốn, đã Cố Bắc Thần giúp đỡ vài lần.

Lòng tôi chua xót.

Em này của tôi, chưa từng hưởng chút thương ngọt ngào nào cả!

Không trách em ấy đương mù quáng .

Muốn trách thì trách những ngày đã qua, em ấy đã quá khổ cực.

Tôi sờ mái tóc mềm mại của em :

“Mẹ đang bận công việc ở nước ngoài, chờ xong việc đang dở dang, mẹ sẽ về nước, giống chị, sẽ đối xử với em thật tốt.”

“Có thật không ạ?”

Ánh mắt em ấy sáng lấp lánh, đối với tương lai tràn ngập chờ mong.

“Tất nhiên.”

Tôi trịnh trọng hứa hẹn.

Ngày thứ hai, nữ vệ sĩ biến mất.

Hệ thống cho tôi biết, trong một tháng tôi chỉ có thể gọi nữ vệ sĩ xuất hiện một lần.

Thời hạn sử dụng là hai mươi bốn tiếng.

Mặt tôi trông không ổn một chút nào.

Lúc trước có , em của tôi là nữ chính của ba quyển ngược văn gộp lại.

Lần này quyển thứ 3 là ngược văn thanh xuân vườn trường. 🙂‍↕️🙂‍↕️🙂‍↕️🙂‍↕️🙂‍↕️🙂‍↕️

Em tôi còn đang học đại học, đứa con cưng của trời Giang Nguyên rất hận em ấy.

Nguyên nhân là, em Giang Nguyên bị người ta lừa đến ngõ nhỏ, thiếu chút nữa bị vũ nhục.

Sau đó em ta trốn thoát , lại trượt chân ngã xuống sông.

Người sau đó cứu lên, bị hôn mê sâu, mãi chưa tỉnh lại.

Có rất nhiều chứng cứ, chỉ ra rằng em của tôi đã lừa em của Giang Nguyên vào cái ngõ vắng đó.

Vì thế, Giang Nguyên cùng bè của ta, đã bắt nạt em tôi trong hai năm liên tiếp.

Em của tôi tất nhiên bị oan uổng.

Nhưng phải chờ em của Giang Nguyên tỉnh lại, mới biết tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Giang Nguyên phát hiện chính mình đã em tôi từ lâu.

Một cứng cỏi, lương thiện, ta hối hận, bắt đầu một màn theo đuổi vợ dai dẳng, hoành tráng.

Nhưng em tôi lại chỉ Cố Bắc Thần, mà theo đuổi vợ của Giang Nguyên tất nhiên không thành công.

Anh ta trở thành nam phụ thâm, bảo hộ em tôi, cả đời không lấy vợ.

Anh ta ở trong sách rất lòng mọi người, tất cả đều cảm với sự thâm của ta.

Tôi chỉ cảm thấy thật nực .

Hắn ta ở trong sách cứ như mà bắt nạt em của tôi, một từ “Yêu” có thể xoá bỏ hết tổn thương đối với em ấy sao?

“Yêu”? Hắn cũng xứng sao?

Nhóm của Giang Nguyên rất đông, không có nữ vệ sĩ, tôi thật không khẳng định là đánh hắn ta.

Tôi đang cân nhắc, có nên mấy vệ sĩ để bảo vệ an toàn cho em hay không, thì nghe thấy giọng của hệ thống:

“Ký chủ không cần lo lắng, tự hệ thống sẽ ra tay.”

8.

Lấy danh nghĩa tham quan trường học của em , tôi cùng em ấy đến trường.

Mấy tiết giảng bài đầu tiên rất đông học sinh, các học sinh từ các ban học lẫn lộn, em tôi không bị chỉ trích gì cả.

Tiết thứ tư chính là tiết thể dục, lớp học quần vợt trong nhà.

Lúc thầy giáo có mặt tại đây, nhóm của Giang Nguyên tương đối ngoan ngoãn.

Thầy giáo chỉ dạy có nửa tiết, còn lại là tự do hoạt .

Nhóm người này lập tức lộ nguyên hình.

Trong đó có một tên luôn đi theo Giang Nguyên, trực tiếp đem bóng tennis đánh thật mạnh về hướng mặt của em tôi.

Quả bóng bay với tốc độ rất nhanh, em tôi tránh không kịp, bị đánh trúng, ngã lăn trên mặt đất.

Gương mặt của em ấy lập tức sưng đỏ lên, là biết đau thế nào rồi.

Bên tai em ấy là tiếng nhạo của các học:

“Thẩm Kiều Kiều, thật vô dụng mà, đơn giản như thế mà cũng không đỡ .”

“Nhanh đứng dậy tôi còn đánh chưa đã đâu.”

Giang Nguyên trực tiếp nắm lấy cằm của em tôi.

Khoé môi gian ác:

“Đau không? Đau là rồi. Nỗi đau của bây giờ, không bằng một phần mười nỗi đau của em tôi khi ấy đâu.”

“Đây là nhân quả, gieo nhân nào gặp quả ấy, hãy hưởng thụ cho tốt.”

Một nhóm người vây quanh xem kịch vui, người này một cau, người kia một lời châm chọc, còn cầm bóng tennis trong tay ném về phía em tôi.

Em tôi đau đớn, nước mắt tràn mi, nằm bẹp ở trên mặt đất.

Phản ứng này của em ấy, càng bọn họ chế giễu, trào phúng nhiều hơn.

“Cô ta cho em của Giang Nguyên thành ra như bây giờ mà vẫn còn mặt mũi khóc lóc ấm ức à.”

“Đúng là cái loại trà xanh rẻ tiền.”

“Nhìn bộ dáng ta khóc lóc, trông thật là ghê tởm, buồn nôn.”

Lúc tôi đi mua nước cho em trở lại, thấy cảnh tượng như thế, trong lồng ngực như có cỗ lửa giận, hừng hực thiêu đốt.

Hai tay của tôi bắt đầu ngứa ngáy, tim gan cồn cào.

Đúng vào lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa vang lên:

“Người đáng vả quá nhiều, có mở ra hình thức quạt liên tục không?”

Tôi cũng lờ mờ đoán , hình thức vả mặt là cái gì, không do dự một phút nào, giọng mang theo tức giận:

“Mở, lập tức mở ra cho tôi !”

Vừa dứt lời, đôi tay tôi như có thêm một luồng sức mạnh không thuộc về tôi, ngứa ngáy đến cực điểm.

Trong đầu chỉ quanh quẩn chữ:

“Quạt! Quạt! Quạt!”

Tôi muốn đem những tên bắt nạt em tôi, quạt cho đến chết.

Chỉ thấy gió sinh ra dưới chân tôi hướng về đám người đang vây xem kia: “ Bạch, bạch, bạch” quạt qua.

Chỉ thấy ta dưới chân sinh phong, đối với kia một loạt xem kịch vui quần chúng : “Bạch , bạch, bạch!”

Trong vòng ba giây từ trái sang phải, tôi đã tát 30 người.

Toàn bộ sân tennis, chỉ có tiếng vả vang lên thanh thuý.

Sự việc phát triển quá nhanh, bọn họ nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại.

Chờ khi bọn họ phản ứng lại, tôi đã kịp thời từ phải sang trái, vả tiếp bọn họ.

Trên mặt nhóm người này,đều nổi lên dấu tay sắc nét.

Mọi người vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ và bối rối:

“Đây mà là tốc độ của con người sao?”

Vô nghĩa, quen tay hết!

Nữ phụ ác độc chính là một tay vả mặt chuyên nghiệp.

Mở ra hình thức quạt, ta lại càng nhuần nhuyễn hơn.

Bọn họ chưng bộ dáng không thể tin .

“Bạch bạch bạch……”

“Bạch bạch bạch……”

“Bạch bạch bạch……”

Tôi thấy thế lại cho thêm bọn họ mấy vòng bàn tay, dùng tốc độ chứng minh, chính xác là con người có thể .

Những người kia vừa mới còn vênh váo tự đắc, bây giờ mặt sưng không khác gì đít khỉ, đỏ như muốn nhỏ máu, còn sưng vù lên nữa.

Có mấy người, còn bị tôi đánh gãy mấy cái răng.

Nhìn hình ảnh kia, có cảm giác thật vui sướng.

Cơn buồn bực của tôi, cuối cùng cũng tiêu tan một nửa.

Nhưng cũng chỉ là tiêu tan một nửa, tôi không có quên, trận này đầu sỏ tội chính là Giang Nguyên.

Giang Nguyên buông em tôi ra, đứng lên.

Hắn nhíu mày, âm thanh lạnh lẽo như băng giá:

“Cô là ai? Ai bảo xen vào việc của người khác?”

Tôi bước một bước dài, đứng trước mặt Giang Nguyên, lạnh lùng :

“ Tôi là tổ tông của .”

Tôi không nhiều lời vô nghĩa.

Tôi cho hắn hưởng thụ mấy bàn tay.

Tốc độ tay cực nhanh, tám mươi tám cái tát trong sáu giây.

Tôi chỉ dùng đúng sáu giây.

Nếu tốc đọ tát mà có thể ghi dấu kỷ lục guinness , tôi nhất định sẽ đạt kỷ lục.

Tôi tự hào nghĩ, rồi lại có chút tiếc nuối.

Giang Nguyên bị tôi đánh mặt sưng như đầu heo, không tài nào ra chút đẹp trai lúc trước.

Tôi cảm thấy, bộ dạng này với tâm địa độc ác ngu xuẩn của hắn rất hợp nhau.

khóc sướt mướt chạy đến trước mặt Giang Nguyên:

“Giang Nguyên, không sao chứ?”

Tôi nheo mắt .

Tôi biết này, ta có thể xem là đầu xỏ ra hiểu lầm của Giang Nguyên với em tôi.

Lưu Huyên, ta thầm Giang Nguyên, cũng là tốt ở đại học của em Giang Nguyên.

Giang Nguyên và em Chu Vũ, một người mang họ cha, một người theo họ mẹ.

Hai em bọn họ học cùng trường khác chuyên ngành.

Ngày thường, Giang Nguyên đều sẽ cùng em đến nhà ăn dùng bữa, giống như hiệp sĩ .

Khi người khác thắc mắc về mối quan hệ của hai người họ, ấy chỉ mỉm trả lời:

“Là trai.”

Hai người bọn họ, một người giống cha, một người giống mẹ, lại khác họ.

Trước khi Chu Vũ xảy ra chuyện, không ai biết ấy là em ruột của Giang Nguyên cả, chỉ nghĩ bọn họ là thanh mai trúc mã ( từ thưở nhỏ lớn lên cùng nhau).

Chính điều này đã khơi dậy sự ghen ghét trong lòng Lưu Huyên.

Chính ta dụ Chu Vũ đến ngõ vắng, Chu Vũ suýt bị mấy tên côn đồ khi dễ.

Sau đó, ta biết , Giang Nguyên và Chu Vũ là em ruột, lo trước sợ sau, đem chuyện này giá hoạ cho em của tôi.

Cô ta , trước khi Chu Vũ xảy ra chuyện, đã cùng em tôi gặp gỡ, dường như chính em tôi hẹn gặp Chu Vũ ở ngõ nhỏ ấy.

Trước khi Chu Vũ xảy ra chuyện, đúng là đã gặp em tôi, là để trả lại notebook.

Em của tôi đã giải thích vô số lần, chính là Giang Nguyên không thèm nghe, một mực khẳng định em tôi là tội đồ Chu Vũ.

Hắn ta cùng thiểu năng khác gì nhau, hoàn toàn không có năng lực phán đoán, Lưu Huyên cái gì, thì ta tin cái đó.

Tôi có đôi khi rất thắc mắc, với chỉ số thông minh này, sao hắn thi vào trường 985* ?

*Trường 985: hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới", chung là 211,985 đều là trường đại học trọng điểm của Trung Quốc

Đây đúng thật là một kỳ tích.

Nhưng cũng phải lại, đây là câu chuyện ngược văn, nên đầu óc của nam chính mà sử dụng thì đâu có ngược văn nào nữa.

Giang Nguyên bị tôi đánh đến không đứng vững.

Quay sang Lưu Huyên lắc đầu :

“Tôi không sao.”

Lời vừa thốt ra, trong miệng mấy cái răng lạch cạch rơi xuống.

Hình ảnh kia phải miêu tả như thế nào nhỉ, cảm giác thật sung sướng.

Tôi phì thành tiếng.

Giang Nguyên liếc mắt tôi một cái:

“Còn để ta , chúng mày là đồ ngu sao, thủ cho tao.”

Không có răng cửa, hắn chuyện có chút lọt gió.

Tôi nghe xong, càng to lên.

Mấy kẻ đi theo Giang Nguyên rất nghe lời, cùng nhau hùa vây tôi.

Đôi mắt của họ tay tôi đầy cảnh giác.

Bọn họ quá ngây thơ rồi, cho rằng tay tôi chỉ tát nhanh hơn một chút.

Thật ra họ không biết rằng, vừa rồi, âm thanh nhắc nhở của hệ thống mới vang lên:

“Chúc mừng kí chủ, đạt thành tựu một nghìn cái tát tay, mở ra công năng Thiết Sa Chưởng vô địch.”

Em tôi lo lắng mà :

“ Chị, chị không cần lo cho em, nhanh chạy đi.”

Giang Nguyên tàn nhẫn :

“Hoá ra ta lại là chị của , chị của dám tôi bị thương, tôi sẽ trả lại trên người gấp trăm ngàn lần.”

“Được rồi, tên thiếu răng, đừng nhiều lời. Anh có biết hay không, bọn đi theo nhịn rất vất vả đấy?

Chắc bọn họ phải đem những thứ đau khổ trên đời này suy nghĩ hết một lần, mới có thể nhịn xuống đấy, thật đáng thương quá.”

Giang Nguyên thấy những người đi theo hắn, quả nhiên đang nghẹn , mặt của hắn lập tức tối sầm, đen lại.

Ôi, mặt của hắn ta bị tôi tát đỏ lự.

Hắn có đen hay không đen, kỳ thật cũng không thể ra .

Những người đi theo Giang Nguyên cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của hắn:

“ Chúng tôi không có , ta đang chia rẽ chúng ta với đại ca, chết chắc rồi.”

Bọn họ lập tức ra tay với tôi, cùng lúc này tôi đã thăng cấp Thiết Sa Chưởng vô địch cũng ra tay.

Xông vào đầu tiên là một tên cao m8 cơ bụng sáu múi.

Hắn ta muốn vào mặt tôi.

Tôi dường như không cần một chút sức nào, đã bắt tay của hắn.

Tiếp theo ta hướng về mặt hắn, cho một cái tát.

Một cái tát này giáng xuống, hắn gãy nửa hàm răng.

Tôi đại khái cũng đã hiểu rõ sức mạnh của Thiết Sa Chưởng.

Một cái tát này tương đương với một trăm bàn tay đánh xuống cùng lúc.

Tiếp theo, tôi muốn điên luôn.

Không phải, là tôi tát muốn điên lên.

Tôi đánh nhanh như chớp.

“Bạch bạch bạch!”

Đây là BGM độc quyền của tôi, không ai có thể đánh bại tôi trong BGM này!

Không ai cả!

Năm phút sau, những người bắt nạt em tôi đều có cái đầu heo giống Giang Nguyên, trên mặt sân tennis đầy răng rớt xuống.

Tôi không khỏi nghĩ ngợi. nếu ở cổng trường, mở một phòng khám răng, thật sự là kiếm biết bao nhiêu tiền đây!

Đánh tới cuối cùng, tôi vừa nhấc tay, bọn họ lập tức lùi lại 10 mét.

Tôi châm chọc:

“Một đám rác rưởi, toàn đồ bỏ đi, không ai có thể đánh ra trò.”

Giang Nguyên một bên nhổ răng ra, một bên mắng:

“Thẩm Kiều Kiều, quả nhiên là ác như thú, giống như chị của .”

Tôi dùng một chân đá hắn lăn trên mặt đất:

“Anh câm miệng lại cho tôi, em của tôi là nhân hậu nhất thế giới này.

Người mà em chính là Lưu Huyên, tốt của em đấy.”

Giang Nguyên kinh ngạc:

“Sao có thể như ?”

Trong nháy mắt, Lưu Huyên có biểu hiện chột dạ, rất nhanh sắc mặt lại khôi phục như thường:

“Cô đừng ăn bừa bãi, Chu Vũ là tốt nhất của tôi, sao tôi có thể ấy ?”

Tôi nghiêng đầu:

“Bởi vì thích Giang Nguyên, cho rằng Chu Vũ là của Giang Nguyên, cho nên mới cố ý ấy, như có thể có ưu thế hơn.”

“Tôi không có.”

Trong mắt Lưu Huyên nhanh chóng có ánh nước, thanh âm mang theo nức nở, đáng thương cực kỳ:

“Là chị của Thẩm Kiều Kiều hãm tôi.”

Lần này đầu óc của Giang Nguyên cuối cùng cũng dùng .

Hắn hỏi tôi:

“Cô sao chứng minh lời của là sự thật?”

“Tôi không cần chứng minh, bởi vì em sắp tỉnh lại rồi.”

Một lát sau, điện thoại của Giang Nguyên Vang lên.

Là bệnh viện nơi em ta năm gọi tới, ấy đã tỉnh lại.

Tâm Giang Nguyên thật kích , rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Anh ta hỏi em của mình, ngày ấy ai dẫn ấy đến con ngõ vắng đấy:

“ Là Lưu Huyên.”

Chu Vũ vừa tỉnh lại, đã giải quyết một bí ẩn

Đến tận lúc này, oan khuất của em tôi hai năm nay, rốt cuộc cũng rửa sạch.

Em tôi vừa kích lại vừa tủi thân mà chảy nước mắt:

“Tôi đã từng với các người, không phải tôi, các người đâu có chịu nghe đâu.”

Dưới cơn tức giận, Giang Nguyên túm lấy tóc của Lưu Huyên:

“ Em tôi đối với tốt như , sao lại đối xử với em tôi như thế?”

Lưu Huyên một bên khóc, một bên xin lỗi.

Những tên tuỳ tùng của Giang Nguyên bị tôi đánh gãy răng, đều chằm chằm ta bằng ánh mắt oán độc.

Không phải tại ta, bọn họ hôm nay cũng không bị tôi đánh thê thảm như thế này, biến thành một đám thiếu răng.

Tôi biết, tiếp theo Lưu Huyên sẽ thay thế em tôi, bị nhóm này thay nhau bắt nạt.

Thương cảm không?

Thật ngại quá, một chút cũng không có.

Cái Lưu Huyên này, thiếu chút nữa đã chết em của Giang Nguyên trước, sau còn hãm em của tôi bị bắt nạt, chà đạp.

Cô ta cũng nên nếm thử quả xấu do chính tay mình gieo trồng.

“Cô biết em của tôi sẽ tỉnh lại, vì sao không sớm ra?”

Giang Nguyên há miệng đầy gió lọt vào, chất vấn tôi, lời từ trong miệng hắn ra, quả thực rất buồn .

Tôi hỏi lại:

“Tôi thì sẽ tin sao?”

Giang Nguyên trầm mặc.

Tôi khẳng định:

“Anh sẽ không tin, nếu không, cũng sẽ không chà đạp em tôi hai năm trời.”

“Thẩm Kiều Kiều, tôi thật lòng xin lỗi .”

Giang Nguyên về phía em tôi, ánh mắt áy náy vô bờ, còn chất chứa một chút mà trước đây ta cố xem nhẹ.

Nôn!

Nhìn đến bộ dáng này của ta, tôi nghĩ muốn nôn.

Thâm tới muộn còn chẳng bằng cỏ rác.

Anh ta chỉ là một con chó đực giữa bầy chó cái mà thôi.

Anh ta tôi ghê tởm, thì tôi cũng không thể để ta thoải mái .

“Thật ra, tôi cố không muốn cho biết là em sắp tỉnh lại.”

“Vì sao?”

Tôi với vẻ mặt đầy ác ý:

“Các người bắt nạt em tôi suốt hai năm, tôi lại không gì cả, trực tiếp cho các người sự thật, thì các người cũng quá tiện nghi nhỉ?”

Tôi như ý nguyện, thấy Giang Nguyên nắm chặt tay giận dữ.

Tôi hỏi em :

“Bọn họ đã bắt nạt em hai năm rồi, giờ em có muốn cho bọn họ một trận để xả giận không?”

“Tốt.”

Tôi cứ nghĩ rằng, em sẽ giống như trong sách, đem chuyện này quy kết rằng hiểu lầm mà thôi, cuối cùng sẽ tha thứ cho nhóm người Giang Nguyên.

Ngoài dự đoán là lần này, em ấy lại lựa chọn có thù tất trả.

Em ấy cầm lấy vợt tennis, đem tất cả những người ngày xưa đánh em ấy, từng cái một trả lại trên mặt họ.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên người em , tô điểm một chút thần thái cứng cỏi mới xuất hiện thêm trên người con trước nay luôn như nhược.

Trên đường về, em với tôi:

“Chị ơi, ngay lúc đầu, kỳ thật em không dám đánh họ, thậm chí theo bản năng còn muốn tha thứ cho họ.”

“Cứ như thế thì chuyện này cũng sẽ qua đi, sinh hoạt của em cũng sẽ trở lại như bình thường.”

“Nhưng trong lòng em hiểu rõ, không phải em tha thứ cho bọn họ, mà chẳng qua chỉ sợ bọn họ trả thù mà thôi.”

“Vậy ư? Vậy sao em lại thay đổi ý định?”

“Bởi vì chị.”

“Chị hết lần này đến lần khác cứu em, chỉ cần có chị ở đây, em không sợ gì nữa, chị cho em thêm tự tin để phản kháng.”

“Quan trọng nhất chính là, em không muốn chị thất vọng. Em biết, chị không thích tính yếu đuối của em, luôn hy vọng em có thể chính mình trở nên kiên cường hơn.”

“Chị, lần này em tốt không?”

Em tôi với ánh mắt long lanh, tràn ngập khát vọng muốn khẳng định.

“Em đã rất tốt!”

Em tôi lúc này mới mỉm , một nụ xán lạn.

“Em phát hiện, so với nhường nhịn và tha thứ, thì có thù tất báo vẫn sảng khoái hơn. Từ giờ trở đi, chị chính là thần tượng của em, em sẽ học tập theo chị.”

“Được.”

Tôi cong cong khoé miệng .

Nữ phụ ác độc trở thành thần tượng của nữ chính tiểu bạch thỏ( ngây thơ nhút nhát).

Thế giới ngược văn xem như đã hoàn toàn tan vỡ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...