Chị Gái Của Nữ [...] – Chương 3

🌷

5.

Mặt bé vệ sĩ không có biểu gì mà cầm lấy gạt tàn thuốc, đập lên đầu lão cha.

Ông ta bị đập vào đầu hoa cả mắt, máu chảy lênh láng.

Tôi vỗ vỗ tay:

“Đánh đẹp lắm.”

Người bố cặn bã thích đánh đập em tôi mỗi khi không như ý, cũng nên nếm trải một chút tư vị bị đánh đi.

Cô bé vệ sĩ tôi cổ vũ, đôi mắt sáng lấp lánh, dường như muốn , tôi sẽ một vai ác đủ tư cách.

Bà nội ở trên gác nghe tiếng , vội vàng đi xuống.

“Con trai, con có sao không?”

Bà ấy kêu người giúp việc nhanh đi mời bác sĩ lại đây, rồi giận chó đánh mèo mà mắng em tôi:

“Thật xằng bậy, nhà họ Thẩm sao lại xui xẻo như thế này chứ, sinh ra một đứa cháu bất hiếu.”

Nói xong, bà ấy nhấc cây chống bên người, hướng về phía em tôi mà đập xuống.

Em tôi theo thói quen nhẫn nhịn chịu đựng, cũng không dám né tránh, dường như muốn đứng im nhận một đòn này để bà nội bớt giận.

Có nữ vệ sĩ nhỏ ở đây, tôi căn bản không lo em gặp nguy hiểm gì cả.

Cái gì là kính già trẻ, ở trong lòng nữ vệ sĩ, từ trước tới nay đều không có cái định nghĩa này.

Trời đất rộng lớn, chủ là lớn nhất.

Đây mới là tiêu chuẩn để ấy việc.

Mí mắt của nữ vệ sĩ còn không thèm sang, chuẩn xác đem bà nội đẩy ngã trên mặt đất.

Xứng đáng.

Bà nội là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề.

Nắm đó, lão cha ngoại , bà ta biết nữ nhân kia mang thai con trai, lập tức dùng đủ mọi thủ đoạn bắt mẹ tôi ly hôn với lão cha khốn nạn kia, để cho cháu trai nhận tổ quy tông.

Mẹ của tôi cũng chẳng cần quả dưa leo công cộng này, sảng khoái đồng ý ly hôn.

Lúc ấy mẹ tôi nghĩ rằng sẽ mang cả hai chị em tôi đi, bà nội không đồng ý, bà ta đây là máu mủ của nhà họ Thẩm, không thể lưu lạc bên ngoài .

Cuối cùng toà án phân xử, mẹ tôi và lão cha mỗi người nuôi một đứa.

Bà nội giữ em tôi lại, lại không coi em ấy là cháu .

Từ đầu tới cuối, chưa bao giờ cho em ấy một sắc mặt tốt, mà chỉ coi em ấy là một người giúp việc để sai sử.

Em tôi luôn thiếu thốn thương, chưa bao giờ biết phản kháng lại, chỉ muốn cố gắng thật tốt, để mọi người trong nhà chấp nhận.

Tôi từ quyển truyện mới biết, ngày qua ngày em đã phải sống như , thật là hận cái gia đình này mà.

Con trai quý giá của lão cha khốn nạn vừa mới tan học về nhà, thấy cảnh này, cầm cặp sách hướng về phía em tôi mà ném.

“Thẩm Kiều Kiều, mà là cái thá gì, cũng dám dẫn người đến bắt nạt cha của tao và bà nội?”

Nhìn thấy thằng nhãi ranh này, tôi càng giận sôi máu.

Thằng oắt này là một hỗn thế ma vương, bị bả nhà chiều hư.

Nó cho rằng, sự tồn tại của em tôi là một nỗi xấu hổ, giờ giờ ngày ngày, nhắc nhở nó rằng, nó là một con của kẻ thứ ba dơ dáy, mẹ nó chen chân vào hoại hạnh phúc gia đình của người khác, sinh ra nó.

Nó mà không vui, thì em tôi cũng chẳng trôi qua tốt lành .

Nó cướp tất cả những đồ vật mà em tôi quý.

Phòng của em tôi, nó chiếm dụng để đựng các loại tranh tượng.

Em bị ép đến ngủ tại căn phòng chật chội chỗ cầu thang nhỏ hẹp.

Em thích ôm con gấu nhồi bông của mẹ tôi đưa lúc ngủ, nó lập tức mang con gấu ấy ra mổ bụng, moi hết bông ra.

Cuối cùng còn không trả lại cho em , mà vứt ra bãi rác luôn.

Quá đáng nhất là một lần nọ, nó biết rõ ràng em tôi bị dị ứng với đậu phộng (Lạc), nó lén trộn đậu phộng vào đồ ăn của em ấy.

Lần ấy khiến em tôi suýt mất mạng.

Nội dung trong truyện như đèn kéo quân chạy qua trong đầu tôi.

Mà nữ vệ sĩ chưa bao giờ người khác thất vọng, ấy nheo nheo mắt, đỡ cặp sách kia, rồi đi đến gần con trai bé nhỏ của lão cha.

Một cái, hai cái, ba cái….

Sách vở như mưa rào, rơi xuống đầu nó.

Con trai nhỏ của lão cặn bã, bị đánh trên đầu trên cổ tạo ra những vết thương chảy máu.

Bà nội thấy , tim gan đều đau đớn.

Bà ta tức giận ngăn cản:

“Dừng tay, cái kẻ điên này, mau dừng tay lại cho ta! Không đánh cháu trai quý giá của ta như !”

Tôi cảm thấy thật nực .

Thời điểm cả nhà bị họ chèn ép, bắt nạt em của tôi, sao không ai thấy em ấy đáng thương ?

Sau đó, vợ của cha tôi- Chu Xuân cũng xuất hiện, và cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị nữ vệ sĩ của tôi dạy giỗ.

Câu chuyện diễn biến quá nhanh, một chuyện nối tiếp một chuyện, em của tôi đến ngây cả người.

Cho đến khi bà nội gào quát:

“Thẩm Kiều Kiều, mày còn ngây người gì, mau bảo nó dừng tay lại ngay.”

Lúc ấy em tôi mới mở miệng chấm dứt trò này.

6

Trong phòng khách, một nhà lão cha mặt mũi đều bầm dập, ngồi trên ghế sô pha, hình ảnh thật buồn sao.

Lão cha khốn nạn vừa xoa eo, vừa hùng hùng hổ hổ :

“Lật trời, thật muốn lật trời mà!”

Ông ta chỉ vào mặt tôi mắng:

“Quả nhiên năm ấy tao không muốn nuôi mày là đúng.

Mày lần này đến, thiếu chút nữa muốn lấy mạng của chúng tao, mày tại sao lại không chết đi?”

Vừa dứt lời, ông ta liền bị nữ vệ sĩ cho hai cái.

“Ông là cái thá gì, mà dám trù úm chủ chết chứ?”

Cô ấy không vui mà liếc ông già ấy, cầm lấy quả táo cùng con dao gọt hoa quả, nhẹ nhàng gọt.

“Ông có thể cha của chủ, là ông mấy đời tích phúc mới .

Ông còn dám bậy một câu về chủ, đừng trách tôi không nể mặt.”

Ánh sáng của con dao, lia một đường lạnh lẽo lên mặt của lão cha khốn nạn, thân thể ông ta không ngừng run rẩy.

Ông ta sờ sờ vết thương trên người, đau đến hít mấy ngụm khí lạnh, ánh mắt về nữ vệ sĩ, tràn ngập oán giận không dám thốt thành câu.

Chưa bao giờ gặp đứa con vô lễ như thế này.

Lần nữa thấy con trai quý báu của mình bị bắt nạt, bà nội của tôi thiếu chút nữa nghiễn gãy cái răng giả của mình.

Bị nữ vệ sĩ đàn áp, bà ta không dám vênh váo như trước, đến nửa cái rắm cũng không dám đánh.

Chỉ có tên nhãi con Thẩm Hùng, nuôi chiều thành cái tính không sợ trời, không sợ đất, miệng vẫn còn hùng hổ:

“Thẩm Kiều Kiều, mày đừng tưởng rằng có chị của mày, cùng đám chó săn của ta che chở, mà mày có thể đi bậy đi bạ lên đầu của

chúng ta.

Bọn họ có thể che chở cho mày cả đời à?

Chờ bọn họ đi rồi, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”

Thẩm Kiều Kiều đã từng bị Thẩm Hùng ngược đãi, chịu không ít đau khổ, thân thể theo bản năng sợ hãi, co rúm vào.

“Á Á..!”

Thẩm Hùng sợ hãi kêu thành tiếng.

Một giây trước nó còn ném ra đầy lời tàn nhẫn, giây tiếp theo thân thể đã không ngừng run rẩy.

Con dao vừa nãy còn ở trên tay nữ vệ sĩ, bây giờ đang găm ở giữa háng của nó.

Chỉ thiếu một chút nữa là đã phế đi gốc rễ của Thẩm Hùng.( cắt tờ rim ^^)

Một ít mùi xú uế tanh tưởi bốc ra từ người Thẩm Hùng, nó bị dọa sợ đến đái cả ra quần.

Nữ vệ sĩ ghét bỏ :

“Điên lắm cơ mà, sao không tiếp tục lên cơn đi?”

“Mẹ nhà mày……”

Thẩm Hùng mở miệng định lời tục tĩu, đến đôi mắt lạnh lẽo của nữ vệ sĩ, lại câm như hến.

Bà nội thấy cháu trai bảo bối bị doạ thành ra thế này, đau lòng đến rơi nước mắt, ánh mắt chằm chằm em của tôi, như muốn thiêu chết em ấy.

Tôi tin rằng, nếu không phải ngại tôi đang ở đây, bọn họ đã sớm đối với em tôi thủ rồi.

Tôi một tiếng.

Một đám tiêu chuẩn kép, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.

Ngày thường, bọn họ cứ thế bắt nạt em của tôi, cũng không thấy bọn họ đau lòng gì cả.

Chu Xuân-người vợ hiện nay của lão cha, cau mày bất mãn :

“Bố của đứa trẻ, con của ông cùng bè của nó đối xử với chúng ta như , sao ông còn có thể bình tĩnh ngồi xuống chuyện với chúng nó như thế?

Sao không nhanh lên đuổi chúng nó cút đi?”

Lão cha cũng muốn lắm chứ, ông ta không còn cách nào khác, ông ta còn có việc phải nhờ đến tôi và em .

Lão cha với em tôi , công ty của ông ta đang gặp nguy cơ, trước đó Cố Bắc Thần đã sẽ giúp đỡ ông ta vượt qua khó khăn.

Hiện tại em tôi đã triệt để đắc tội với Cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần không trả thù ông ta đã là tốt lắm rồi, dĩ nhiên sẽ không có khả năng còn giúp đỡ ông ta nữa.

Trừ khi, em của tôi nhận lỗi với Cố Bắc Thần, cầu xin hắn ta tha thứ, may ra sự mới có thể xoay chuyển.

Những lời lão cha khốn kiếp đó ra, từng câu, từng chữ đều là em tôi đã sai.

Nhưng ngoài ý muốn hơn nữa là, em tôi còn áy náy cúi đầu.

Em ấy bị đàn áp đã lâu, chỉ biết thụ chấp hành mọi cầu vô lý của người trong nhà, cho đến khi họ hài lòng mới thôi.

Còn tôi, lạnh lùng quan sát hết tất cả.

Không khỏi bội phục da mặt của họ đủ dày, một bên ra sức bắt nạt, chèn ép em của tôi, một bên triệt để tận dụng hết bằng sạch giá trị em ấy có thể mang lại.

Lão cha lại muốn tính toán tôi.

Ông ta , nghe mẹ của tôi ở nước ngoài công việc ăn vô cùng tốt, phát triển ầm ầm, gần đây còn muốn mở rộng công việc ở trong nước.

Hỏi tôi có thể thuyết phục bà giúp ông ta một tay.

Tôi trực tiếp phỉ nhổ vào mặt của ông ta, chửi ầm lên:

“Ông nghĩ mình là ai? Mẹ của tôi lúc này không bỏ đá xuống giếng đã là rất tốt rồi, mà ông còn dám mở miệng đòi bà hỗ trợ?”

Lão cha khốn nạn này bản lĩnh ăn thua xa mẹ của tôi.

Năm đó công ty có thể phát triển lớn mạnh, chủ yếu là công lao của mẹ tôi.

Sau này khi ông ta ngoại , đã bắt mẹ tôi phải ra đi với hai bàn tay trắng, còn mắng bà không biết đẻ con trai, nhà họ Thẩm không có người nối dõi.

Mẹ tôi bị ông ta đau lòng muốn chết, đoạn thời gian đó, bà chỉ dùng nước mắt rửa mặt.

May mắn, bà cuối cùng đã nghĩ thông, nhận lại đền đáp xứng đáng.

Công việc kinh doanh phát triển tốt, ngày qua ngày trôi qua thật vui vẻ, bên cạnh luôn luôn có người bà vui vẻ.

Hiện tại tôi chịu ngồi xuống chuyện với bọn họ chẳng qua vì em của tôi không chịu đi cùng, tôi không yên lòng về em ấy.

Biết bọn họ đang có âm mưu gì, tôi uy hiếp em ấy:

“Em có thể đi tìm Cố Bắc Thần, em phải nghĩ kỹ, Cố Bắc Thần ngày hôm nay dám một dao, chị đã cho ta hai mươi sáu nhát dao.

Nếu hắn ta còn dám vào một đầu ngón tay của em, em đoán xem, chị sẽ ta?”

Sắc mặt em của tôi, trong phút chốc trở nên rất khó coi.

Qua một lúc lâu, em ấy mới :

“Em sẽ không đi tìm ấy, nên chị đừng đụng vào ấy nhé.”

Tôi cảm thán, cái loại đầu óc chỉ toàn đương này, quả nhiên phải lấy độc trị độc.

Lão cha nghe xong lời này, không ngồi yên nữa, chửi ầm lên:

“ Thẩm Kiều Kiều, cái loại lòng lang dạ sói này, tao đã phí công nuôi dưỡng mày bao năm nay. Năm đó tao, tao nên….”

Khuôn mặt của em tôi trắng bệch, đôi mắt đỏ hồng, nghẹn ngào thở dốc muốn giải thích cái gì đó.

Ngứa quá, tay của tôi lại ngứa ngáy rồi.

Dòng máu nữ phụ độc ác lại một lần nữa muốn thức tỉnh trong tôi.

Tôi lại ra tay với lão cha khốn đó, vả ông ta hai cái.

“Ông mà còn dám mở miệng chửi, tôi sẽ vả nát miệng của ông.”

Tôi cay nghiệt .

Nữ vệ sĩ cảm thán :

“Cô chủ, vẫn quá lương thiện rồi.

Cô có thể trực tiếp cắt đầu lưỡi của ông ta, một lần nhàn mãi mãi.”

Cả nhà lão cha khốn kiếp nghĩ muốn đánh tôi một trận, đến nữ vệ sĩ bé nhỏ bên cạnh, lời chửi bới nghẹn lại, không dám nữa, đến rắm cũng không dám đánh.

Tuy em của tôi là một người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, cũng biết thế nào là đau.

Em ấy biết mình đã cãi lời lão cha, khẳng định sẽ bị bọn họ cho một trận nhừ tử.

Vì thế em ấy chọn đi theo tôi rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...