Chị Gái Của Nữ [...] – Chương 2

3.

Dứt lời, ấy liền cho Cố Bắc Thần một dao.

Cố Bắc Thần không kịp phòng bị, đau đến kêu thất thanh thành tiếng.

Hắn vẫn mạng miệng uy hiếp:

“Mày đang phạm pháp đấy! Mày còn dám đụng đến tao, tao sẽ cho mày ăn cơm tù!”

Không biết vì cái gì, khi tôi nghe lời này lại cảm thấy tức .

Phải biết rằng, trong dĩ vãng, những lời như “đang phạm pháp” này đều là do người khác Cố Bắc Thần.

Nữ vệ sĩ dùng hành thay câu trả lời, ấy dám, không chỉ dám, mà là mạnh mẽ dám .

Cô ấy lên tiếng sau khi im lặng cho Cố Bắc Thần ba nhát dao nữa:

“Dám bắt nạt em của chủ, thì phải chuẩn bị tốt tư tưởng bị ăn dao.”

Cố Bắc Thần bị bộ dáng hung tàn của ấy dọa sợ, nửa ngày không thốt ra nổi một câu.

Ở trong đám người có mặt tại đây, chỉ có bác sĩ là còn đứng nguyên vẹn.

Ông ta là người thức thời.

Vừa thấy hình không đúng, ông ta lặng lẽ may lại miệng vết thương cho em tôi, còn tôi lấy lòng.

Giang Như Mộng trừng mắt bác sĩ một cái sắc lẹm:

“Ông không chạy đi cầu cứu hay báo bảo vệ nhanh đi.”

Bác sĩ khóc không ra nước mắt:

“Tôi mà dám chạy, kia sẽ đánh gãy chân tôi ngay.”

Ông ta lại :

“Cô yên tâm, miệng vết thương của Cố tổng giám đốc không nguy đến tính mạng. “

“Chờ này đâm xong, tôi sẽ lập tức băng bó cầm máu cho ấy.”

Tổng giám đốc Cố, cố chịu đựng một chút.”

Cố Bắc Thần cho rằng mình chắc chắn phải chết.

Nghe bác sĩ câu này, trong mắt hắn ánh lên chút ánh sáng của sự sống.

“Ông thật không?”

Bác sĩ chưa kịp trả lời, nữ về sĩ đã cho thêm Cố Bắc Thần mười nhát dao nữa.

Nữ vệ sĩ mỉm :

“Ông ta đúng, xem, có phải chưa chết đúng hay không?”

Cố Bắc Thần cúi đầu vết thương chồng chất trên cơ thể, tuyệt vọng :

“Cô là ma quỷ sao?”

Tôi âm thầm đếm, nữ vệ sĩ đâm Cố Bắc Thần hai mươi sáu nhát dao, đều không nguy hiểm đến tính mạng.

Giang Như Mộng cũng không thoát vận mệnh bị dao đâm.

Giang Như Mộng chịu không nổi một chút đau, bị nữ vệ sĩ đâm một đao, đã khóc lóc xin tha.

Sẽ không có chuyện tôi bảo nữ vệ sĩ dừng tay lại.

Ở trong sách, Giang Như Mộng đã lấy của em tôi một quả thận, lại còn lấy mất tử cung của em ấy, cuối cùng cả giác mạc của em ấy cũng không buông tha, tôi dựa vào cái gì để buông tha cho ta chứ?

Không biết có phải bị kịch bản dành cho nữ phụ ác độc xâm chiếm hay không, mà tôi rất muốn giơ tay lên tát cho đôi cẩu nam nữ này một trận.

Khi nữ vệ sĩ đâm đến nhát dao thứ hai mươi năm, em tôi tỉnh lại.

Em tôi thấy cảnh này, hoảng sợ hỏi:

“Hai người đã gì Bắc Thần ?”

Nghĩ đến em tôi có cái não chỉ dùng để đương, trong nháy mắt tôi có chút đau đầu.

Trong sách, em tôi bị tra tấn thể xác và tinh thần đến hơn nửa quyển sách mới bắt đầu chia tay hoàn toàn với Cố Bắc Thần.

Lúc này Cố Bắc Thần còn chưa kịp tổn thương em ấy đã bị ăn hai mươi sáu nhát dao.

Em tôi có khi lại muốn sống muốn chết oán trách rồi cùng tôi cắt đứt quan hệ chị em cũng nên.

Ngay khi tôi đang nghĩ , hành kế tiếp của nữ vệ sĩ lại nằm ngoài dự đoán của tôi.

4.

Nữ vệ sĩ như người mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chậm rãi đâm xuống nhát dao cuối cùng.

Sau đó, đột nhiên ấy quỳ rạp xuống bên giường em tôi, đưa con dao vào trong tay của em tôi, dùng âm thanh buồn bã mà :

“Cô Thẩm, không liên quan đến chủ, muốn trách thì hãy trách tôi.

Cô chủ chịu đủ trăm cay nghìn đắng cố gắng để cứu , thì bị Cố Bắc Thần ngăn cản đủ đường, còn muốn dạy cho chủ một bài học.

Cô chủ yếu đuối không thể phản kháng, tôi vì bảo vệ ấy, mới bất đắc dĩ phải phản kích.”

Hai mắt ấy đỏ bừng, còn rưng rưng nước mắt, một hình ảnh yếu đuối đáng thương, không còn sót lại ít nào của vẻ hung tàn nãy giờ.

Người ở đây đều bị hành này của ấy cho ngây ngốc một loạt.

Tôi rất nhanh nhận ra, hoá ra là nữ phụ độc ác chuyện xấu bị phát hiện, sẽ có người thay ta gánh tội.

Là vệ sĩ tuỳ thân xuất sắc nhất, nên đương nhiên ấy sẽ không để tôi bị liên lụy rồi.

Đây là ấy đang giả vờ diễn.

Cố Bắc Thần bị biểu trà xanh của nữ vệ sĩ chọc cho phát điên, tức giận :

“Cô đừng có mà vờ vịt nữa, chờ đấy cho tôi.

Chờ sau khi tôi ra khỏi đây, mà rơi vào tay tôi, tôi sẽ cho sống không bằng chết.”

Thân thể nữ vệ sĩ co rúm lại:

“Cô Thẩm, tôi thật sự rất sợ hãi, ta vừa nãy cũng uy hiếp chủ như .”

Tôi phối hợp gật gật đầu xác nhận.

Giang Như Mộng mở to hai mắt chằm chằm, như muốn :

Trên đời này lại còn có người so với ta càng thuần khiết giống hoa sen trắng hơn, càng yếu đuối trà xanh hơn ta.

Em của tôi vốn dĩ rất mềm lòng, lại cũng biết Cố Bắc thần đúng là tàn nhẫn ác độc, lập tức tin ngay:

“Cô mau đứng lên đi, tôi tin cùng chị của tôi không phải cố ý.

Nhưng các ngươi đã thật sự hiểu lầm rồi, là tôi tự nguyện cho Giang Như Mộng một quả thận.”

“Nghe thấy chưa? Thẩm Kiều Kiều tự nguyện!”

Giang Như Mộng nghiến răng nghiến lợi :

“Các người chờ mà ăn cơm tù đi.”

Tôi không hề hoảng hốt:

“Cô căn bản là không có bệnh, vì cái gì e ấy phải hiến thận cho ?

Tôi thấy là các người cố ý lừa gạt em tôi lên bàn giải phẫu, rồi để con bé chết ở trên đó.

Như hôn ước của em tôi và Cố Bắc Thần cứ thế không thành, ta và lúc đó có thể danh chính ngôn thuận, đàng hoàng ở bên nhau.”

Tôi vừa xong những lời này.

Giang Như Mộng luống cuống!

Em tôi hoảng sợ!

Cố Bắc Thần kinh ngạc!

“Như Mộng, Thẩm An An có đúng không?”

“Em…… Em……”

Giang Như Mộng ấp úng nửa ngày, cũng không nên lời.

Sự đến lúc này, đã rất rõ ràng.

Tôi hỏi em mình:

“Cái loại đàn ông xấu xa này, em còn muốn ở bên cạnh hắn ư?”

Em tôi :

“Em không trách Bắc Thần, ấy cũng bị lừa thôi.”

Tôi lắc đầu, hệ thống đúng, đương não tàn như không thể đánh một cái là đã tỉnh ngộ ngay .

Thẩm Kiều Kiều vẫn muốn che chở cho Cố Bắc Thần, không biết rằng Cố Bắc Thần hận tôi biến hắn thành dáng vẻ chật vật như bây giờ, giận chó đánh mèo lên em ấy, dùng lời lẽ thô tục thoá mạ em ấy một trận.

Cuối cùng Thẩm Kiều Kiều nước mắt lưng tròng, theo tôi rời đi.

Trước khi rời đi, Cố Bắc thần còn gay gắt, nghiến răng :

“Thẩm An An, chờ đấy, tôi sẽ không buông tha cho dễ dàng như đâu.”

Giang Như Mộng cũng :

“Cô bị thương nhiều người như , nhất định tôi sẽ đưa vào đồn cảnh sát.”

Nữ vệ sĩ của tôi nhẹ nhàng :

“Là tôi đánh những người đấy, không liên quan đến chủ.

Muốn vào đồn cảnh sát, cũng là tôi vào.”

Cố Bắc Thần và Giang Như Mộng đều im bặt.

Bọn họ chưa từng gặp người mà tích cực gánh tội thay cho người khác đến .

Tôi sớm đã có cách đối phó:

“Nhớ không lầm thì bệnh viện này là người nhà mở phải không? Trước đó đã có mấy vụ tai nạn y tế giá cổ phiếu tụt mạnh, các cổ đông đều cầu ba từ chức.

Nếu lúc này, tin chủ Giang đây sai bác sĩ ca giải phẫu táng tận lương tâm, mất hết nhân tính như thế này lan ra, co nghĩ vị trí chủ tịch của ba còn giữ nổi không?”

Giang Như Mộng gắt gao chằm chằm tôi, ánh mắt oán hận, ác độc, một câu cũng không nổi.

Tôi biết chuyện hôm nay coi như đã rẽ sang một trang mới.

Trước khi đi, tôi chằm chằm Cố Bắc Thần một lúc.

Cố Bắc Thần lạnh một tiếng:

“Sao nào, sợ bị tôi bắt trả thù, nên hối hận, muốn xin lỗi tôi sao?”

“Bốp! Bốp!”

Tiếng bàn tay thanh thuý vang lên.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Bắc Thần in thêm hai dấu bàn tay rõ nét.

Tôi Cố Bắc Thần và Giang Như Mộng ở phía sau, bàn tay phải ngứa ngáy muốn điên luôn, cuối cùng bây giờ cũng thoải mái.

Đây có lẽ là do kịch bàn nữ phụ dẫn dắt.

Kịch bản của nữ phụ độc ác, gặp người mình không thích, trước tiên cứ cho hai cái tát là rồi.

Nhưng tay trái vẫn ngứa ngáy như cũ, cũng thấy muốn hoạt thư giãn một chút.

Dường như nó đang muốn , tay phải đã đánh, nó cũng muốn như thế.

“Sao lại dám đánh Bắc Thần?”

Giang Như Mộng phẫn nộ trừng mắt tôi.

Tôi không chút khách sáo, hướng về phía ta cũng vả hai cái.

Tôi tủm tỉm :

“Yên tâm, của không thiếu phần đâu.”

Thật sảng khoái, tay trái cũng thật thoải mái.

“Cô……”

Giang Như Mộng định mở miệng, muốn mắng tôi vài câu, thấy nữ vệ sĩ đang ngắm nghía con dao nhỏ trên tay, lại yên lặng mà ngậm miệng.

Tôi tạm thời mang em tránh xa Cố Bắc Thần, em tôi là nữ chính trong truyện ngược, nên đã đóng đinh rằng trong cuộc sống sẽ không gió êm biển lặng rồi.

Tôi dẫn em trở về nhà, chờ đợi chúng tôi lại là một hồi bão táp khác.

Cửa vừa mở ra.

Một cái cốc hướng về phía chúng tôi mà bay tới, tôi nhanh kéo em tránh .

Cái cốc theo đà rơi xuống vỡ tan, mảnh sứ xẹt qua mắt cá chân của tôi, tạo ra một vết thương nhỏ.

Nữ vệ sĩ đã thề dùng cả sinh mạng để bảo vệ chủ, ánh mắt hiện lên sự nguy hiểm, gắt gao chằm chằm kẻ đầu sỏ chuyện, lửa giận bừng bừng.

Lão cha không tốt lành gì của tôi vẫn chưa nhận thấy tai họa đang đến gần.

Ông ta trừng mắt chúng tôi:

“Hai cái đứa con bất hiếu này, còn có mặt mũi mà trở về à?

Ai cho chúng mày lá gan bị thương cậu chủ lớn nhà họ Cố thế hả?”

Xem ra, Cố Bắc Thần đã gặp lão cha tệ của chúng tôi để mách tội.

Thật quá vớ vẩn, con mình sinh ra thiếu chút nữa bị lấy mất quả thận, lão cha tệ không mừng vì con mình sống sót sau tai nạn, ngược lại còn nịnh nọt người muốn lấy thận của con mình.

Tôi cũng không lấy ngạc nhiên quá với hành của ông ta.

Đây là câu chuyện tập hợp của ba quyển truyện ngược tàn nhẫn, trong đó có một quyển chính là cảm gia đình ngược.

Trong truyện, em không quý, ấy bị cả nhà ghét bỏ và bắt nạt.

Cho đến tận khi ấy mất tích, cả nhà vẫn thấy thật tốt, giả vờ giả vịt chảy ra vài giọt nước mắt giả tạo, ghê tởm đến nỗi tôi buồn nôn.

Một người đã chết, thì lúc này có thương cảm hay áy náy cũng có ích gì đâu?

Chẳng lẽ mong họ đốt thêm ít giấy tiền, để ấy ở địa phủ sống tốt hơn hay sao?

Lão cha thất đức vừa vừa nâng tay lên như muốn đánh tôi.

Ngay lập tức, góc áo của tôi chưa chạm tới, đã bị nữ vệ sĩ túm chặt cổ tay lại.

Cô ấy tuy có chút ốm yếu thực tế sức mạnh rất khủng khiếp.

Lão cha khốn muốn vùng vẫy mà không giãy ra .

Cổ tay bị ấy vặn chặt, lão cha cặn bã đau đến khuôn mặt cũng méo mó, giậm tím người :

“Mày là đứa nào? Cút ra ngoài cho tao, đây là việc nhà của tao, không đến lượt mày chen vào.”

Vệ sĩ mím chặt môi, không gì.

Tiếp theo, ấy dùng hành chứng minh là ai với mọi người.

Cô ấy là người lấy mạng của lão cha cặn bã!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...