Chị Gái Của Nữ [...] – Chương 1

1.

Tôi là chị của nữ chính trong truyện ngược.

Tôi đã thức tỉnh trong một vụ tai nạn xe cách đây không lâu.

Tôi phát hiện ra đây là thế giới hợp nhất của ba cuốn tiểu thuyết thể loại ngược văn, mà em tôi lại là nữ chính.

Em ấy đã bị mất một bên thận, bị móc mắt, cắt tử cung, mất trí nhớ, năng và suy nghĩ không còn mạch lạc, cuối cùng vẫn về bên nam chính.

Như mà kết cục có thể trọn vẹn khiến tôi bị sốc không lên lời!

Còn nữa, em tôi có phải có một sức sống mạnh mẽ hơn hẳn người khác ?

Trong lúc này, tôi bị hệ thống gắn mác nữ phụ ác độc.

Trong các kịch bản, nữ phụ độc ác là một nhân vật rất thần kỳ.

Các nữ phụ đều ác ra mặt, khinh thường các em trà xanh và các nàng thuần khiết như hoa sen trắng.

Ai các ấy khó chịu, các ấy ngay lập tức liên thủ với nhau diệt trừ người đó.

Các nữ phụ ác độc trên màn ảnh trong nước, khi gặp nữ phụ phe chính nghĩa, có khi còn chưa kịp giở chiêu trò hãm đã bị đánh cho tan tác không lên lời.

Đây là có phải là lấy độc trị độc trong truyền thuyết không?

Tôi với hệ thống:

“Tôi cảm thấy em của tôi cần có hệ thống hơn.”

Hệ thống trả lời:

“Ký chủ, em của đã ở vào thời kỳ đương mù quáng.

Cho dù hệ thống có cầu ấy, thì ấy cũng không thể tự cứu mình.

Mà ký chủ, ngăn chặn những điều xảy đến trong câu chuyện này càng nhiều, càng có nhiều khả năng cho em tỉnh ra, không còn chìm đắm trong đương mù quáng nữa.”

Thì ra là thế!

Hệ thống công bố nhiệm vụ đầu tiên, tôi phải cứu em trước khi em ấy bị cắt mất một quả thận.

Em của tôi vị hôn phu Cố Bắc Thần của em ấy một cách mù quáng, chìm đắm đến độ không thể tỉnh táo lên .

Nhưng Cố Bắc Thần không em tôi, ta luôn ánh trăng sáng trong lòng ta.

Lúc này ánh trăng sáng của ta đang dối mình bị bệnh, cần em tôi hiến một quả thận.

Cố Bắc Thần cầu em tôi phải thực hiện, em tôi không câu nào, đã đồng ý ngay lập tức.

Hiện giờ, em ấy đã ở bệnh viện, chuẩn bị vào phòng giải phẫu.

Tôi vội vàng chạy đến bệnh viện tư nhân, bị bảo vệ của bệnh viện ngăn ở ngoài cửa không cho vào.

Mấy an ninh to cao như thế, thì dù có là nữ phụ độc ác hung hãn cũng không đánh thắng bọn họ.

Đang lúc tôi do dự tìm biện pháp, hệ thống nhắc nhở:

“Hãy khởi chế độ người tuỳ tùng bất khả chiến bại - là vệ sĩ chuyên đi theo nữ phụ để thực hiện tất cả cầu, mệnh lệnh của nữ phụ một cách vô điều kiện - đặc biệt đánh đâu thắng đấy.”

2

Tôi búng tay một cái:

“Khởi .”

Vừa dứt lời, bên cạnh tôi xuất hiện một , tóc đen dài, mặc váy ngắn kẻ caro, khuôn mặt lạnh lùng.

Nữ vệ sĩ hỏi tôi:

“Cô chủ, cầu tôi cái gì?”

Tôi trả lời:

“Tôi muốn vào bệnh viện.”

Âm thanh lạnh lẽo khô khốc của nữ vệ sĩ vang lên:

“Cô chủ, yên tâm, tôi sẽ vì dọn sạch mọi chướng ngại.”

Tôi dáng người nhỏ bé gầy gò của ấy dặn dò:

“Làm hết sức là .”

Người đàn ông cao to một cái nhạo báng:

“Chỉ bằng ta? Tôi chỉ cần một ta có thể sẽ nằm im luôn không dậy nổi đâu.”

“Thế à?”

Nữ vệ sĩ nhẹ nhàng, tao nhã, vuốt tóc ra phía sau, liếc người đàn ông cường tráng ấy một cái, rồi tát một phát, hắn văng xa mười mét có thừa.

“Cô……”

Người đàn ông cao to bị tát một cái kia khiếp sợ, hai mắt mở to trừng trừng, vừa định mở miệng, liền hộc ra một ngụm máu, kèm mấy cái răng.

Tiếp theo ấy bật chế độ đánh người toàn thắng.

Hai chúng tôi đi đến đâu, thì nơi đấy không có người đứng dậy , để ngăn cản nữa.

Rất nhanh, chúng tôi thuận lợi đến trước của phòng giải phẫu, trên màn hình thông báo đang thực hiện cuộc giải phẫu.

Trái tim tôi đập thình thịch, vội vàng mở cửa.

Nữ vệ sĩ ngăn tôi lại:

“Cô chủ, loại việc nhỏ như mở cửa này, không phiền tay, để tôi .”

Dứt lời, ấy tung chân đá cửa.

“Ầm” một tiếng, hai cánh cửa bung ra, đổ sập xuống.

Cánh của giờ phút này: Cô có thể để ý đến cảm nhận của tôi không?

Phòng giải phẫu, em của tôi mê, nằm ở trên giường phẫu thuật, bác sĩ đã rạch một đường nhỏ trên bụng của em ấy, mà tên khốn Cố Bắc Thần và ánh trăng sáng Giang Như Mộng đều đang ở bên cạnh .

Tôi thở dài nhẹ nhõm, may mắn, tất cả còn kịp.

Cố Bắc Thần thấy tôi và hầu đi vào phòng giải phẫu, hỏi:

“Các đến đây gì?”

Quên kể lại, bố mẹ ly hôn từ khi tôi còn nhỏ.

Tôi cùng mẹ ra nước ngoài, gần đây mới trở về, em tôi đi theo bố, rất ít khi gặp nhau.

, Cố Bắc Thần không biết thân phận của tôi.

Anh ta hô lên:

“An ninh đâu? Các người chết ở đâu rồi?”

Nữ vệ sĩ đáp:

“Bọn họ đều đã bị tôi hạ gục rồi, có gào khản tiếng cũng không thấy họ đâu.”

Giang Như Mộng trốn vào trong lồng Cố Bắc Thần, yếu yếu đuối đuối :

“Bắc Thần, em sợ.”

Cố Bắc Thần đầy trìu mến:

“Không phải sợ, đây chỉ là những con kiến bé nhỏ, dùng một chân cũng có thể nghiền nát họ.”

Vừa dứt lời, nữ vệ sĩ của tôi đã đánh gãy hai chân của hắn.

Một tiếng kêu thê lương như muốn chọc thủng trời vang lên.

Nữ vệ sĩ hướng về phía tôi :

“Cô chủ, hắn muốn nghiền chết , tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn đến .”

Tôi bị thủ đoạn gió cuốn sấm rền của ấy dọa không lên lời.

Đường đường một tổng giám đốc quyền cao chức trọng Cố Bắc Thần, cả đời thuận buồm xuôi gió.

Chẳng qua là do chỉ số thông minh hơi ít nên bị ánh trăng sáng vờn như chuột, xoay mòng mòng thì chưa từng bị ai coi thường như .

Khuôn mặt của hắn ta trắng bệch miệng không ngừng đe dọa:

“Tao sẽ chúng mày!”

Nữ vệ sĩ không , không rằng, cầm lấy dao phẫu thuật ở bên cạnh lên.

Tôi sự nhớ này thuộc phái hành hung hãn, Cố Bắc Thần vừa phải dùng chân nghiền chết chúng tôi lập tức đã bị đánh gãy chân.

Lúc này, Cố Bắc Thần muốn chúng tôi, ấy có khi nào sẽ chết hắn ta không thế?

Tôi vội vàng túm lấy ống tay áo của ấy khuyên ngăn:

“Cô đừng quá.”

Nữ vệ sĩ hướng về phía tôi, nở nụ ngọt ngào:

“Cô chủ, yên tâm, tôi có chừng mực.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...