3
Tôi chết sững tại chỗ, nước mắt không kìm mà tuôn rơi.
Nhưng vẫn không cam lòng, tôi đẩy cửa phòng chị ra, ngay lập tức như sét đánh giữa trời quang.
Người vừa mới thề thốt với tôi vẫn còn say đắm, lúc này lại đang nằm đè lên người chị tôi, ánh mắt mê mẩn.
Thậm chí, sau khi thấy tôi, ta vẫn không dừng lại.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ còn khó coi hơn khóc, kéo tay áo Chu Thần Vận, giọng run rẩy như van xin:
“Thần Vận, đừng hù dọa em không? Về ngủ với em đi mà.”
Anh ta hất mạnh tay tôi ra, tôi như kẻ thù:
“Cút! Con xấu xí ở đâu ra, đừng cản ông đây vui vẻ!”
Chị tôi dưới thân ta liếc tôi một cái, đôi mắt quyến rũ, hai tay khiêu khích bám chặt lấy Chu Thần Vận, như tuyên bố chiến thắng.
“Chu Thần Vận! Anh đã hứa với em là sẽ không bị chị em dụ dỗ mà!”
Tôi không kìm cảm , chộp lấy thắt lưng rơi bên cạnh mà quất lên người ta.
Cuối cùng, ba chúng tôi bị đưa vào đồn cảnh sát.
Tôi toàn thân đầy vết thương, ngồi ngơ ngác một mình ở một góc.
Người đáng lẽ là trai tôi thì lại đang nâng niu vết xước nhỏ xíu trên tay chị tôi, mãi không chán, lo lắng không thôi.
Ánh mắt tôi thì đầy hận thù.
Anh ta muốn kiện tôi cố ý thương tích, bắt tôi ngồi tù.
Tôi không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi:
“Chú cảnh sát, cháu không cố ý đánh người đâu ạ, là chị cháu luôn luôn cướp trai cháu, chị ấy đã cướp người thứ mười rồi!”
Nước mắt tôi đầy ắp uất ức, cố gắng biện hộ trước câu hỏi của cảnh sát.
Tôi kể lại tất cả chuyện trước đây, ánh mắt của cảnh sát tôi càng lúc càng do dự.
Chị tôi càng nghe càng rạng rỡ, nhướng một bên mày như đang : “Ai tin chứ?”
Đến cuối cùng tôi đã khóc đến ngất đi.
Chưa kịp chị tôi mở miệng, Chu Thần Vận đã ghét bỏ lên tiếng:
“Chú cảnh sát, đừng tin lời con đàn bà thối tha này. Cô ta cầu cho chị mình chết kìa!”
Anh ta lấy ra lịch sử tin nhắn giữa hai chúng tôi.
Trong đó, gần như mỗi vài câu tôi lại nguyền rủa chị mình, chửi là đồ đĩ.
Chị tôi qua rồi thở dài sâu thẳm:
“Em tôi từ nhỏ đã ghen tị với tôi rồi, tôi quen rồi. Thiềm Thiềm, xin lỗi chị một tiếng đi, chuyện này chị xem như bỏ qua.”
Tôi gào lên:
“Chị bậy! Tôi chết cũng không xin lỗi chị!”
Tôi vừa định lao tới thì bị Chu Thần Vận đá một cú bay ra xa.
Đau đến mức tưởng như gãy cả xương sườn, tôi ngẩng đầu, không thể tin nổi:
“Thần Vận, hôm qua còn sẽ em cả đời mà, rốt cuộc sao !”
Chu Thần Vận đã chẳng còn chút thương nào:
“Hừ, cái loại như ? Tôi á? Cô có chỗ nào bằng nổi chị không? Đồ xúi quẩy!”
Nói xong, ta bế chị tôi lên như công chúa, sải bước rời đi.
Còn tôi thì bị giam hành chính 7 ngày.
Sau khi ra khỏi trại, Chu Thần Vận đã dọn về sống chung với chị tôi, hai người suốt ngày dính lấy nhau như keo, chỉ hận không thể 24/7 ôm nhau trên giường.
Lần này, tôi thật sự chịu thua.
Không ngờ lại nhận cuộc gọi của ba đúng lúc ấy.
4
“Thiềm Thiềm, con cũng 28 tuổi rồi, ba đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt, cuối tuần nhớ đi gặp thử xem sao nhé.”
Tôi đã dọn ra khỏi căn nhà chung với chị hơn ba tháng rồi, ba tôi ngày nào cũng gọi điện giục tôi đi xem mắt.
Tôi day thái dương mệt mỏi, ánh mắt lại vô thức liếc sang vị sếp mới điều đến cách đây hai tháng.
Hai má tôi bất giác ửng hồng.
Tôi không chịu đi xem mắt, ngoài sự kiêu hãnh thì còn vì… tôi đã thích vị sếp đó mất rồi.
Anh ấy trẻ trung, tài giỏi, phong thái hơn người, lại quyết đoán.
Và tôi cảm nhận , ấy cũng có chút hứng thú với tôi.
Nhưng tôi cũng sợ… sợ rằng có bắt đầu cũng vô ích, rồi cũng sẽ bị chị cướp mất.
Điện thoại bên kia, ba tôi hạ lệnh:
“Ba đã hẹn rồi, chủ nhật ăn bữa cơm với người ta. Ba kêu chị con đi cùng coi mặt cho đàng hoàng.”
Lâu lắm rồi mới nghe lại tên chị, tôi vẫn vô thức rùng mình.
Nhưng lời từ chối vừa định thốt ra thì hình ảnh ba cầm roi quất tôi lúc nhỏ lại hiện về.
Tôi đành miễn cưỡng đi.
Trong nhà hàng, chị đến sớm, bực bội bắt máy.
Bên kia là tiếng Chu Thần Vận năn nỉ:
“Bảo bối à, tháng sau mình đi Maldives đi, chỗ em mê mẩn đó, ơn chuyện với đi mà.”
Sắc mặt tôi lập tức khó coi.
Lại là như , mỗi lần cướp trai tôi xong, chị đều chơi vài tuần rồi chia tay.
Mấy gã đó thì như bị bỏ bùa, khóc lóc, van xin, còn quay lại chửi tôi vì cho rằng tôi hoại chuyện cảm của họ.
Chị thấy tôi nghe , liền đắc ý nhướng mày.
Tôi không buồn đáp lại, chọn ngồi xa chị nhất có thể.
Đối tượng xem mắt cũng đến. Trong bữa ăn, ánh mắt ta dính chặt lấy tôi:
“Hai người thật sự là chị em ruột à? Thiềm Thiềm trẻ trung quá, còn chị em thì… hơi già dặn nhỉ, haha.”
Anh ta gắp thức ăn cho tôi, lời thì ẩn ý chê bai chị tôi.
Nhưng tôi chẳng vui nổi.
Vì kết cục lúc nào cũng như nhau, chỉ cần về nhà, sau một đêm ở cạnh chị, họ sẽ quay ngoắt thái độ.
Quả nhiên, đến khi tôi bị chị phớt lờ cả tối, chị bỗng mở miệng:
“Tiểu Trần, có muốn đưa hai chị em tôi về nhà, tiện thể ghé chơi chút không?”
Tôi biết chị lại định giở trò cũ.
Nhưng lần này, tôi không ngăn.
Tôi quyết định sẽ rình xem rốt cuộc chị đang gì.
Tôi giả vờ ra ban công nghe điện thoại công việc, âm thầm quan sát phòng khách.
Một lúc sau, chị dẫn đối tượng xem mắt vào phòng ngủ của mình.
Tôi rón rén đi theo, áp sát mắt vào khe cửa.
Trong phòng tối mờ mờ, chỉ thấy hai bóng người, còn có ba đốm sáng chập chờn.
Bất ngờ, đối tượng xem mắt quỳ một gối xuống đất, si mê cầu hôn chị tôi:
“Chị ơi, Thiềm Thiềm không bằng một sợi lông chân của chị! Em muốn cưới chị!”
“Chỉ cần ngày mai chị đi đăng ký kết hôn với em, xe và nhà bố mẹ mua đều chuyển hết sang tên chị.”
“Đây là ba trăm nghìn sính lễ với thẻ lương của em, giờ giao hết cho chị!”
Tôi chết lặng, xông vào mà không kịp nghĩ.
Nhưng trong mắt đối tượng đã không còn có tôi.
Anh ta dán mắt vào chị tôi, tràn đầy dục vọng không thể diễn tả.
Nếu tôi không xuất hiện, có lẽ họ lại sắp “sét đánh” một lần nữa rồi.
Chị tôi quay lại tôi, nở một nụ chiến thắng.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Chưa kịp suy nghĩ tiếp, điện thoại tôi rung lên dữ dội.
Vừa bắt máy, giọng đồng nghiệp hốt hoảng vang lên:
“Thiềm Thiềm, sếp định cậu đấy, đừng để bị lừa!”
Cô ấy mở một đoạn ghi âm.
“Thằng lãnh đạo hay thật nha, câu cả hoa khôi công ty, ánh mắt lén dâm chết .”
“Nhưng cậu cũng độc quá nhỉ, hôm nay ngủ xong mai đã định lôi ta ra vật tế thần bị đuổi việc?”
Tiếp theo là giọng trầm quen thuộc của sếp tôi, người khiến tôi thầm thương trộm nhớ:
“Cô ta ngứa ngáy thì tôi giúp thôi. Camera lắp xong chưa? Mai mà ta lật mặt là chết.”
“Nhưng chắc ta cũng cam tâm nguyện thôi, ngoan một chút thì tôi còn để ngủ thêm vài ngày.”
Tôi trợn tròn mắt.
Tiếng đồng nghiệp gọi tôi liên tục, tôi chẳng nghe lọt chữ nào.
Chỉ thấy màn hình nhảy ra tin nhắn sếp gửi:
“Về công ty một lát nhé, có chuyện riêng quan trọng cần với em.”
Thì ra tất cả ám hiệu, ánh mắt, đều là cái bẫy sắp đặt từ trước.
Nỗi tuyệt vọng lạnh lẽo tràn khắp người tôi, trong lồng ngực chỉ còn ngập tràn căm hận.
“Chị, tất cả là tại chị! Tại chị cứ phải cướp đàn ông của em!”
5
Tôi gào lên, quay người vào bếp lấy con dao bếp, quyết tâm đồng quy vu tận với chị ta.
Chị tôi liếc tôi một cái đầy châm biếm, lên đến rơi cả nước mắt:
“Thiềm Thiềm, chỉ vì một thằng đàn ông mà đến thế à? Chị dạy cho em là rồi.”
Nói xong, chị ta bắt đầu hé lộ bí mật khiến đàn ông mê mẩn không dứt.
Tôi hoảng hốt lùi lại một bước, không thể tin nổi vào chiếc ngăn ẩn trong tủ quần áo,
Đó là… bài vị của mẹ tôi!
Sau khi đuổi gã đối tượng xem mắt ra khỏi nhà, chị tôi điềm nhiên thắp ba nén hương cắm vào lư hương.
“Bí quyết khiến đàn ông đổ gục, chính là bài vị của mẹ đấy.”
“Chỉ cần họ cầm hương, vái ba cái trước bài vị, hồn sẽ bị giữ lại.”
Mấy người trai trước của tôi, đều bị chị thu phục bằng cách này.
Chỉ cần tôi rời đi, chị sẽ kể rằng mẹ đã vất vả nuôi hai chị em, không nỡ rời xa nên vẫn thờ cúng trong nhà.
Bạn thấy sao?