Chị Gái Bạch Nguyệt [...] – Chương 7

13

 

Tôi vừa uống một ngụm nước ngọt xanh lá, liền phun thẳng vào bộ vest cao cấp của Lục Dĩ Hàn .

 

Tôi ho khan, rút giấy lau và xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Ra ngoài tôi sẽ đền bộ mới.”

 

Lục Dĩ Hàn  quay lại, cởi áo vest ra.

 

Mái tóc sau gáy của bị nước ngọt xanh lá nhuộm thành màu lục, phát sáng âm u trong bóng tối của rạp chiếu phim.

 

Anh định đưa tôi khăn giấy, Tiểu Lục đã nhanh nhẹn đưa khăn giấy ra trước.

 

“Tiểu thư, lau đi ạ.”

 

Đôi mắt của Lục Dĩ Hàn  trong bóng tối lập tức phát ra ánh sáng… màu xanh lá.

 

“Cảm ơn Tiểu Lục.” Tôi nhận lấy khăn giấy, rồi tiện tay đưa cả hộp khăn giấy bên cạnh cho Lục Dĩ Hàn .

 

“Anh Lục, lau đi.”

 

Khóe miệng cong lên đầy cay đắng, giọng trầm lạnh:

“Anh Lục… em gọi tôi xa lạ đến thế sao?”

 

Tôi ngập ngừng: “Thế gọi là… Đại Lục nhé?”

 

Tiểu Lục không nhịn , bật : “Phụt!”

 

“Đại Lục·Dĩ Hàn”: “…”

 

Cậu em thứ bảy cố nhịn , lên tiếng: “Thôi nào, xem phim đi.”

 

Phim bắt đầu chiếu.

 

Cốt truyện kể về một tiểu thư nhà giàu ở Kinh Thành bị xe đ â m, mất trí nhớ và bị một chàng trai nghèo lừa gạt.

 

Chàng trai giả mạo, ký hợp đồng bao nuôi và é p sinh con. Anh ta bắt đi mua xì dầu, trên đường đi, lại bị xe đ â m và khôi phục trí nhớ.

 

Cô tiểu thư xông vào nhà chàng trai nghèo, tát ta và quát:

“Anh có biết bố tôi là ai không?!”

 

Chàng trai: “Tôi không quan tâm bố là ai. Xì dầu mua về chưa?”

 

Cô tiểu thư lấy vỏ chai xì dầu đ ậ p thẳng vào đầu ta:

“Nhớ lấy, bố tôi tên là Long Ngạo Thiên!”

 

Ngay sau đó, bố – Long Ngạo Thiên – dẫn mười một vệ sĩ p h á cửa xông vào.

 

Ông ngậm điếu thuốc, lạnh lùng : “Nhóc con, chính mày batnat con tao à?”

 

Tôi sững người. Khoan đã… sao ông Long Ngạo Thiên này lại giống bố tỷ phú của tôi – Sở Ngạo Thiên – đến thế?

 

Nhìn xuống dòng chữ nhỏ dưới màn hình, tôi lập tức hiểu ra.

 

“Vai khách mời: Sở Ngạo Thiên.”

 

Trời ơi! Đúng là bố tôi! Ông còn đi đóng vai khách mời cơ đấy.

 

Cậu em thứ tư dịu dàng khen: “Sợi dây chuyền vàng trên cổ bố thật đẹp, rất có phong cách.”

 

14

 

Tôi có hơi lúng túng, vẫn cố gắng vừa ăn bắp rang vừa tiếp tục xem.

 

Long Ngạo Thiên đeo một sợi dây chuyền vàng to bản trên cổ, ngậm điếu thuốc trong miệng, ra lệnh cho 11 vệ sĩ của mình đánh tên chàng trai nghèo đến mức tàn phế cả hai chân.

 

Long Ngạo Thiên nhả khói: “Dám batnat con tôi, đây là cái kết dành cho cậu! Có những người, không phải là người mà cậu có thể với tới!”

 

11 vệ sĩ lần lượt xông lên, t á t vào mặt chàng trai nghèo.

 

“Dám batnat tiểu thư của chúng tôi? Cậu không muốn sống nữa à?”

 

“Đ á n h! Đ á n h đến chec luôn!”

 

Đội trưởng vệ sĩ lấy ra một chiếc k é o lớn: “Cắt đi của quý của cậu ta!”

 

Những vệ sĩ điển trai giữ chặt chàng trai nghèo, tratan cậu ta.

 

Chàng trai nghèo hét lên đau đớn: “Không, không!!!”

 

Đêm hôm đó, cậu ta mất đi sự tôn nghiêm của một người đàn ông.

 

Sau khi tiểu thư trở về nhà họ Long, Long Ngạo Thiên tìm cho 11 người đàn ông vừa đẹp trai, vừa ưu tú.

 

Kết thúc bộ phim, tiểu thư hạnh phúc khoác lên mình chiếc váy cưới, kết hôn với cả 11 người đàn ông bên cạnh.

 

Long Ngạo Thiên hiền từ : “Con , đừng đau khổ vì một chút khó khăn nhất thời, hãy cắt đi nỗi khổ, g i ẫ m đ ạ p lên nó, con sẽ tái sinh từ ngọn lửa.”

 

Tên gốc của bộ phim: Tiểu Thư Và Chàng Trai Nghèo, theo cầu của các nhà đầu tư, đã đổi thành Tiểu Thư Và 11 Người Đàn Ông Của Cô.

 

Khi bộ phim kết thúc, tất cả mọi người đều bị cái kết này chấn .

 

Ngay lúc đó!

 

Một ánh sáng xanh từ trên trời chiếu xuống, chiếu thẳng lên người Lục Dĩ Hàn, nổi bật mái tóc xanh lá sáng của .

 

Tôi, Tiểu Lục, và 10 người đàn ông khác: “...”

 

Tình là một ánh sáng, sáng đến mức khiến ấy rực rỡ trong màu xanh.

 

Tôi ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lảng tránh.

 

Lục Dĩ Hàn đứng dậy, sau khi xem xong bộ phim, trở nên im lặng, quay đầu tôi.

 

“Có thể mượn chút thời gian của em không?”

 

“Tôi, tôi à?”

 

Lục Dịch Hàn khẽ đáp: “Ừm.”

 

Tôi đặt thùng bắp rang xuống, theo ra ngoài.

 

Lục Dịch Hàn lấy ra chiếc nhẫn hồng ngọc: “Tôi...”

 

Tôi cảnh giác: “Tôi không muốn!”

 

Lục Dĩ Hàn hơi khựng lại, ánh mắt ta đầy u sầu: “Em nhận lấy đi, biết đâu một ngày nào đó sẽ thích.”

 

Tôi điên cuồng từ chối: "Không, không, không! Không bao giờ có ngày đó!”

 

Tôi sợ ta điều gì đó điền rồ, vội vàng cắt ngang:

 

“ Khoan đã! Tôi có thứ muốn đưa cho .”

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...