11
Tôi dẫn mười một người đàn ông đi nhận vé xem phim.
Nhân viên soát vé là một chàng trai có gương mặt rất đẹp, tôi không nhịn mà ấy thêm vài lần.
Quản lý rạp rất tinh ý, lập tức lên tiếng:
“Tiểu Lục, lại đây nào.”
Tiểu Lục bước ra, gương mặt ta có đến tám phần giống với Lục Dĩ Hàn .
Tôi ngạc nhiên: “Cậu tên gì?”
Anh ta trả lời: “Tiểu thư, tôi tên là Lục Tự Hàn.”
Tôi thì thầm: “Giống, thật quá giống… Cả tên cũng giống nữa!”
Lục Dĩ Hàn đứng một bên, gương mặt đen kịt.
Cậu em trai thứ bảy tủm tỉm, nghiêng đầu : “Xem ra gia đình Một Nhà Yêu Thương lại sắp có thêm một thành viên mới rồi.”
Anh chàng thứ tư rất hòa nhã, tháo một viên ngọc lục bảo từ chiếc thắt lưng đính vàng của chàng người mẫu, rồi đưa nó cho Tiểu Lục:
“Cậu em ngoan, bọn đến vội không chuẩn bị gì, chỉ có chút quà nhỏ này thôi.”
Tiểu Lục bối rối nhận lấy, căng thẳng :
“Cảm… cảm ơn ạ.”
Anh chàng người mẫu cúi xuống chiếc thắt lưng bị mất một viên ngọc, nghiến răng :
“Anh cao quý lắm nhỉ? Lại đi tháo ngọc lục bảo từ thắt lưng của tôi để tặng cho người khác!”
Anh chàng thứ tư nhún vai: “Chứ chẳng lẽ tháo viên ngọc trai Nam Phi từ giày của Quyền Thiếu?”
Quyền Thiếu, cậu cả của một gia đình giàu có, chỉ biết cúi đầu viên ngọc trai sáng rực trên đôi giày của mình.
Nam chính số một vỗ vai Tiểu Lục:
“Nhớ đấy, từ nay cậu là thành viên số 12.”
Tiểu Lục ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Anh chàng thứ tư kéo Tiểu Lục đến trước mặt Lục Dĩ Hàn, :
“Đến chào tiền bối số 11 của cậu đi nào.”
Tiểu Lục lí nhí: “Tiền bối số 11, chào ạ.”
Lục Dĩ Hàn, người vừa bị kick khỏi nhóm Một Nhà Yêu Thương, chỉ lạnh lùng cậu ta mà không lời nào.
Tiểu Lục chằm chằm vào mặt Lục Dĩ Hàn, dường như hiểu ra điều gì, quay sang tôi và :
“Tiểu thư! Tôi có thể phẫu thuật thẩm mỹ để giống tiền bối số 11 vì !”
Tôi hít một hơi lạnh: “Không, không cần! Cậu cứ chính mình là rồi!”
Lục Dĩ Hàn gần như bị câu của Tiểu Lục tức chec. Anh đẩy Tiểu Lục vào góc tường, lạnh lùng :
“Cậu nhớ kỹ, dù có bắt chước thế nào thì cậu cũng không bao giờ là tôi!”
Tiểu Lục run rẩy, lí nhí xin lỗi: “Tiền bối, xin lỗi, xin đừng giận mà…”
Tôi Tiểu Lục run rẩy như một bông hoa nhỏ yếu đuối, không khỏi lòng.
Tôi hét lớn: “Dừng tay! Anh đừng batnat cậu ấy!”
Lục Dĩ Hàn quay lại tôi, ánh mắt đầy đau thương và khó tin.
“Tôi… batnat cậu ta?”
12
Tôi nghiêm giọng: “Đúng , chính ! Thả cậu ấy ra ngay! Đừng batnat cậu ấy nữa!”
Lục Dĩ Hàn buông tay, cậu con nhà giàu nhanh chóng kéo ta đi mua bắp rang và nước ngọt:
“Phim sắp chiếu rồi, chúng ta đi mua vài xô bắp rang thôi.”
Tôi quay sang Tiểu Lục, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Tiểu Lục sững sờ, lắc đầu liên tục: “Không, tôi không sao cả.”
Cậu ngập ngừng, rồi : “Anh mười một không bắt nạt tôi đâu, tiểu thư đừng giận ấy nhé.”
Trời ơi, sao trên đời lại có một bông hoa nhỏ biết thông cảm đến thế này!
Tôi vỗ vai cậu, : “Không sao, tôi đều thấy hết rồi. Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Ở phía xa, Lục Dĩ Hàn đang đi mua bắp rang chợt khựng lại. Lưng như phát ra sát khí.
Cậu con nhà giàu tò mò vào xô bắp: “Ơ, sao bắp rang lại có màu xanh lá ?”
Cậu lắc chai nước ngọt màu xanh và hỏi: “Cả nước ngọt này cũng xanh luôn? Uống không đấy?”
Lục Dĩ Hàn ném ánh mắt đầy sát khí về phía đống đồ màu xanh.
Viện trưởng rạp chiếu phim nhiệt giới thiệu: “Cậu chủ, đây là sản phẩm độc quyền của Rạp Chiếu Phim Của Bố – bắp rang vị mù tạt và nước ngọt xanh lá. Rất ngon đấy, cậu thử xem.”
Cậu con nhà giàu ăn thử một hạt bắp và : “Đẩy vài xe vào rạp cho mọi người ăn đi.”
Rạp chiếu phim bao trọn nên ngoài viện trưởng và Tiểu Lục ra, không còn ai khác.
Tôi dẫn mười hai người đàn ông vào phòng chiếu.
Lục Dĩ Hàn định ngồi cạnh tôi, bị cậu em trai thứ bảy đẩy ra.
Cậu em vô tội: “Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.”
Tôi ngồi giữa, bên trái là Tiểu Lục, bên phải là cậu em trai thứ bảy. Các chàng còn lại cũng nhanh chóng chiếm hết những chỗ gần tôi.
Lục Dĩ Hàn đành bất lực ngồi xuống ghế hàng trước.
Phim bắt đầu chiếu.
Tên phim là: “Tiểu Thư Và Mười Một Người Đàn Ông Của Cô Ấy.”
Bạn thấy sao?