Chị Gái Bạch Nguyệt [...] – Chương 2

3

 

Tôi sững sờ!!

Lục Dĩ Hàn cũng thoáng ngẩn người. Sau khi ngẫm ra điều gì đó, khuôn mặt tối sầm lại và hỏi tôi:

 

“Hợp đồng bao nuôi? Ai với em như ?”

 

Tôi ngơ ngác:

“Không phải bao nuôi tôi suốt ba năm nay à?”

 

Lục Dĩ Hàn đưa tay xoa trán:

“Không phải... Tôi không bao nuôi em, đó là hợp đồng đương.”

 

Sở Yên Ngữ cau mày:

“Ai mà đương lại ký hợp đồng?”

 

Lục Dĩ Hàn đáp:

“Tôi nghĩ ký hợp đồng là để thể hiện sự nghiêm túc của tôi đối với mối quan hệ này.”

 

Tôi do dự:

 

“Sự nghiêm túc của là mỗi tháng chuyển cho tôi năm trăm ngàn rồi ngủ với tôi?”

 

Lục Dĩ Hàn: “...”

 

Biểu cảm của phức tạp, như muốn điều gì lại không mở lời.

 

Sở Yên Ngữ Lục Dĩ Hàn bằng ánh mắt sắc bén:

“Lục tiên sinh, hợp đồng bao nuôi là vi phạm pháp luật, lý thuyết mà thì nó không có giá trị. Nếu khăng khăng, tôi chỉ có thể báo cảnh sát.”

 

Lục Dĩ Hàn thở dài:

 

“Tôi không bao nuôi. Năm trăm ngàn là tiền đương hàng tháng.”

 

Anh giải thích:

 

“Tôi nghĩ trong thời gian đương, việc có quan hệ thân mật là bình thường nên tôi không để tâm.”

 

“Xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, khiến em hiểu lầm. Thật lòng xin lỗi. Việc này lẽ ra chỉ nên xảy ra sau khi kết hôn.”

 

Ở bệnh viện không phải nơi thích hợp để chuyện.

 

Sở Yên Ngữ, mang đôi giày cao gót, quay sang tôi và :

“Em tự quyết định đi.”

 

Tôi nhỏ giọng:

“Vậy... Nếu đây là hợp đồng đương, em có thể xin nghỉ một tuần không?”

 

Hợp đồng chỉ còn một tuần là hết hạn, nếu tôi xin nghỉ, vừa hay có thể kết thúc hợp đồng mà không gặp rắc rối gì, sau đó tôi sẽ đi club để chơi với nam người mẫu.

 

Lục Dĩ Hàn mím môi, đáp:

“Được.”

 

Sau khi nhận sự đồng ý, tôi cùng Sở Yên Ngữ rời khỏi bệnh viện, lên chiếc xe sang trọng của chị ấy để về nhà gặp mẹ tôi.

 

Vừa lái xe, Sở Yên Ngữ vừa :

 

“Chị cảm thấy... lời của Lục Dĩ Hàn không đáng tin, người này không phải loại tốt đẹp gì. Sau này em đừng tiếp tục dính líu đến ta nữa.”

 

Hợp đồng đương cái quái gì, chó cũng không tin!

 

Tôi có chút chột dạ:

“Thực ra... em cảm thấy ta cũng là người tốt.”

 

Sở Yên Ngữ nhướng mày:

“Sao em nghĩ ?”

 

Tôi đáp:

“Hồi trước mẹ em bị bệnh, không có tiền chữa trị. Anh ta là người đã chi trả toàn bộ viện phí. Nếu không có ta, mẹ em đã không thể qua khỏi.”

 

Sở Yên Ngữ nghi hoặc:

“Vậy mà ta lại bao nuôi em...”

 

Tôi gãi mũi, ngượng ngùng trả lời:

 

“Bởi vì ta giúp em trả viện phí cho mẹ, nên lúc ta muốn bao nuôi em, em không tiện từ chối.”

 

Chủ yếu là vì biết ơn.

 

Sở Yên Ngữ nghĩ một lúc, rồi :

“Chờ hợp đồng kết thúc, chị sẽ bỏ tiền bao nuôi lại ta cho em.”

 

Tôi cũng suy nghĩ rồi đáp:

“Chị, có khi nào... ta thích chị không?”

 

Dù gì Sở Yên Ngữ cũng là bạch nguyệt quang của Lục Dĩ Hàn, còn tôi chẳng qua là thế thân. Nếu tôi bao nuôi ta, chắc chẳng khác nào mắc bệnh thích đội nón xanh.

 

Sở Yên Ngữ bất ngờ phanh gấp, trán tôi đập mạnh vào bảng điều khiển, đau điếng.

 

Chị ấy tôi với vẻ mặt phức tạp:

“Không thể nào, tuyệt đối không thể! Em hiểu lầm rồi.”

 

Tôi :

“Anh ta thật sự thích chị.”

 

Sở Yên Ngữ do dự, đáp:

 

“Chị từng qua lại với nhỏ của ta, suýt nữa đã thành thím nhỏ của ta. Chị nghĩ... ta không đến mức có khẩu vị nặng như đâu, đúng không?”

 

Đôi mắt tôi mở to vì sốc, giọng run rẩy:

“Chị... chị...”

 

Sở Yên Ngữ bình tĩnh đánh giá:

“Nếu ta thực sự có cảm với chị, thì ta đúng là bienthai.”

 

Tôi ngập ngừng:

“Anh ta có khi nào đúng là một tên bienthai không?”

 

Sở Yên Ngữ hít sâu một hơi:

“Tránh xa bienthai ra!”

 

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Sở Yên Ngữ trầm tư rất lâu, cuối cùng khẽ thở dài:

 

“Thật ra, chị nghĩ... cái hợp đồng kia rất có thể đúng là hợp đồng đương.”

 

Tôi cũng thở dài:

“Không thể nào đâu chị, tuyệt đối không thể!”

 

Cả khoang xe chìm vào im lặng, tôi và Sở Yên Ngữ chẳng thêm gì.

 

Sở Yên Ngữ đắn đo:

“Nhưng có thể... ta thực sự có cảm với em?”

 

Tôi đáp:

“Có thể ta chia trái tim thành hai nửa, một nửa chị, một nửa em.”

 

Sở Yên Ngữ rùng mình:

“Ớn thật!”

 

4

 

Xe đến dưới nhà tôi.

 

Sở Yên Ngữ cùng tôi lên nhà gặp mẹ, lễ phép gọi một tiếng "mẹ" rồi giải thích chuyện xét nghiệm ADN.

 

Sở Yên Ngữ kể:

"Bà nội của con trọng nam khinh nữ, mê tín phong kiến. Lúc em con chào đời, bà cho rằng sinh đôi là điều không may mắn nên đã lén đem em ấy bỏ đi.

 

“Trước đây con không hề biết mình có một em . Mãi đến nửa năm trước, bà nội nhập viện, tinh thần không còn minh mẫn, bà mới kể lại chuyện này. Con mới biết em bị bà bỏ rơi đã phải chịu khổ bên ngoài.”

 

Chị ấy nhận mẹ tôi mẹ nuôi:

 

“Mẹ là mẹ của Lộc Du Du, cũng là mẹ của con. Sau này con và Lộc Du Du sẽ cùng nhau chăm sóc mẹ.”

 

Nhìn khuôn mặt Sở Yên Ngữ giống hệt tôi, mẹ tôi nhận chị ấy con nuôi.

 

Mọi việc bên này đã xử lý xong, Sở Yên Ngữ đưa tôi về Sở gia gặp cha mẹ ruột.

 

Trên đường đi, chị ấy an ủi:

“Đừng lo, ba mẹ rất tốt.”

 

Quả nhiên, họ là những tỷ phú vừa hiền hậu vừa nhiệt .

 

Ba tỷ phú :

“Chuyển 20% cổ phần công ty cho con, khu đất thương mại mới phát triển cũng là của con!”

 

Mẹ tỷ phú :

“Con quý của mẹ đã chịu khổ bên ngoài, mẹ sẽ chuyển ngay 80 triệu vào tài khoản cho con!”

 

Khi họ biết chuyện Lục Dĩ Hàn, ba tôi nổi giận:

"Hắn mà cũng dám bao nuôi con?!

 

“Ngày mai bố sẽ sắp xếp cho con 10 đối tượng xem mắt, đá hắn ngay lập tức!”

 

Nói , hôm sau tôi bị ép ngồi trong quán cà phê, đối diện với 10 người đàn ông cực phẩm.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...