Chị Gái Bạch Nguyệt [...] – Chương 1

1

Bạch nguyệt quang của Lục Dĩ Hàn đã trở về nước.

 

Tôi bị ấy kéo tới bệnh viện xét nghiệm ADN.

 

Trong lúc chờ kết quả, tôi ngồi ngay ngắn trên băng ghế dài ở hành lang bệnh viện.

 

Bên trái tôi là Lục Dĩ Hàn – tổng tài âu phục đang bao nuôi tôi, bên phải là bạch nguyệt quang Sở Yên Ngữ của ấy.

 

Tôi bị kẹp giữa hai người, ngồi thẳng lưng, không dám nhúc nhích.

 

Thật sự không dám !

 

Tôi cảm giác bản thân giống như một chiếc bóng đèn công suất cao đến dư thừa.

 

Tôi muốn đổi chỗ ngồi, vừa đứng dậy đã bị hai người, mỗi người một tay, ấn xuống ghế.

 

Lục Dĩ Hàn: “Ngồi xuống, đừng đi lung tung.”

 

Sở Yên Ngữ: “Ngồi xuống, chờ kết quả xét nghiệm.”

 

Tôi rụt rè ngồi lại, kẹp giữa hai người, trông như một miếng cá chua cay thừa thãi.

 

Lúc này, bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm bước ra khỏi phòng.

 

Bác sĩ: “Sở tiểu thư, kết quả đã có rồi.”

 

Sở Yên Ngữ đứng dậy: “Kết quả thế nào? Có quan hệ máu mủ không?”

 

Bác sĩ đáp: “Có, ấy là em ruột đã thất lạc nhiều năm của .”

 

!!!

 

Tôi kinh ngạc đến mức vô thức bấm vào đùi của Lục Dĩ Hàn.

 

Lục Dĩ Hàn liếc tôi một cái, không gì.

 

Sở Yên Ngữ thở phào: “Là em ruột thì tốt.”

 

Tôi muốn gì đó lại thôi.

 

Sở Yên Ngữ thở dài: “Khối tài sản tỷ đô của nhà tôi chỉ một mình tôi thừa kế, áp lực lớn quá, giờ cuối cùng đã có người cùng tôi chia sẻ.”

 

Cô ấy dịu dàng nhét cho tôi một chiếc thẻ đen.

 

“Chiếc thẻ này từ nay là của em. Chị đã chuyển năm mươi triệu vào tiền tiêu vặt, em muốn xài sao cũng .”

 

Ngay khoảnh khắc đó, tôi quên mất từ "từ chối" viết như thế nào.

 

Thì ra mẹ tôi tôi không phải con ruột, mà là nhặt từ thùng rác về, là thật!

 

Tôi run rẩy nhận lấy chiếc thẻ, cảm đến mức nước mắt rơi lã chã.

 

“Cảm ơn chị.”

 

Bao năm nay, cuối cùng tôi cũng chị tỷ phú tìm thấy!

 

---

2

 

Tôi mặt dày hỏi chị tôi:

 

“Chị ơi, em có thể dùng tiền này để bao nuôi đàn ông không?”

 

Lục Dĩ Hàn khẽ nhíu mày.

 

Sở Yên Ngữ đáp: “Em bao mười người cũng không thành vấn đề.”

 

Đôi mắt tôi sáng rực, nịnh nọt với chị:

 

“Chị, em dẫn chị đi chơi nam người mẫu! Gọi mười cho chị luôn!”

 

Sở Yên Ngữ cũng sáng mắt: “Nam người mẫu? Được. Em ngoan, vẫn là em hiểu chị. Chị gọi cho em hai mươi người để em chơi!”

 

Đôi mắt tôi sáng long lanh như một ông lão độc thân ở thôn quê lâu năm chưa thấy phụ nữ.

 

Lục Dĩ Hàn day trán, túm lấy cổ áo tôi:

“Lộc Du Du, đừng quên hợp đồng.”

 

À phải, tôi đã ký hợp đồng bao nuôi ba năm với Lục Dĩ Hàn, trong hợp đồng có viết rõ trong thời gian bao nuôi, tôi không có quan hệ quá giới hạn với đàn ông khác.

 

Hợp đồng chỉ còn một tuần nữa là hết hạn.

 

Tôi cúi đầu chiếc thẻ với năm mươi triệu bên trong, mạnh dạn : “Xin lỗi, tôi muốn hợp đồng.”

 

Lục Dĩ Hàn : “Được, phí hợp đồng một trăm triệu.”

 

Tôi hoảng hốt, lập tức đổi giọng: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

 

Sở Yên Ngữ khẽ nhíu mày, hỏi tôi:

“Hợp đồng gì ?”

 

Tôi ấp úng.

 

Sở Yên Ngữ nheo mắt, kéo tôi ra sau lưng, chất vấn Lục Dĩ Hàn:

 

“Lục tiên sinh, nghe trong giới đồn rằng bao nuôi em tôi?”

 

Lục Dĩ Hàn đáp: “Không hề có chuyện bao nuôi.”

 

Anh nhíu mày hỏi: “Cô nghe ai ?”

 

Sở Yên Ngữ lạnh: “Cả giới đều .”

 

Cô hỏi: “Thế còn cái hợp đồng vừa nãy nhắc tới là gì?”

 

Tôi nhỏ giọng đáp: “Hợp đồng bao nuôi.”

 

Lục Dĩ Hàn đáp: “Hợp đồng đương.”

 

Tôi: “?!?!”

 

Lục Dĩ Hàn: “…?”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...