Chị Gả Để Ăn [...] – Chương 6

Quay lại chương 1 :

Kiếp trước, tôi gả cho Tống Minh Khiêm không đủ ăn đủ mặc, về nhà mấy lần bị mẹ ghét bỏ, bảo tôi ăn gạo nhà, sau này còn không nấu cơm nữa.

Tô Minh Hoa sẽ mang bánh bao cho tôi, kết quả ném luôn xuống đất, bố mẹ cũng chưa từng ta nên giúp đỡ tôi.

Còn giờ, sau khi ta lấy Tống Minh Khiêm, ba ngày hai bữa lại về nhà ăn cơm, còn mang theo bao lớn bao nhỏ.

Lòng tôi ngày càng lạnh, chỉ muốn rời khỏi thôn Tô gia càng sớm càng tốt, không bao giờ quay lại.

Tôi xoay người định đi, Tô Minh Hoa lại kéo tôi lại.

“Tri Hoa, bây giờ em còn đeo vòng bạc, ai tặng ?”

“Chắc không phải là cái người chồng đi xa của em chứ, e là ta chẳng bao giờ quay về đâu.”

“Hay là nhân của em cho đấy?”

Tống Minh Khiêm mở miệng định gì đó, cuối cùng lại không .

Tôi ngẩng đầu lườm ta, vì vừa mới khóc nên ánh mắt chẳng đủ hung dữ.

Lạnh lùng đáp: “Tôi không có. Đừng lợi rồi còn ra vẻ.”

“Ma mới tin, tôi hiểu, một mình thì đơn mà.”

Cô ta nghịch chiếc vòng bạc trên tay, đắc ý : “Đợi rể em thi đậu đại học, mấy thứ này tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Tống Minh Khiêm cũng không biết sao lại tự tin vào việc học của đến thế, điều đó càng khiến có thêm lực.

Mẹ tôi nghe , liền tát tôi một cái: “Còn nhỏ mà không biết giữ mình, đi vụng trộm với người ta!”

Cái tát lệch đầu, tôi ôm má rát bỏng, chằm chằm vào bộ mặt đáng ghét kia.

“Từ nay về sau, các người chỉ có Tô Minh Hoa là con thôi.”

Bà nghe càng tức giận, lại muốn xông đến đánh tôi.

Tôi cúi đầu né sang bên cạnh, cái tát giơ cao mãi không hạ xuống.

“Tiểu Tri, đừng sợ, về rồi.”

Bàn tay to lớn ấm áp kéo tôi vào lòng.

Mặt tôi tựa vào ngực , không kìm mà bật khóc.

Con người là , khi đau thì có thể không khóc, khi có người xót thương thì lại không nén nước mắt.

Tô An Quốc vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ.

“Em rể, sao cậu lại quay về rồi, em tôi đâu có cố chuyện, cậu dạy dỗ nó một trận là nó không dám nữa đâu.”

Nghe xong câu đó, Tô An Quốc buông tôi ra.

Anh vươn tay về phía Tô Minh Hoa, thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú trước mặt, Tô Minh Hoa đỏ mặt.

Giây tiếp theo là giọng nam lạnh lùng vang lên: “Đó là vòng tay tôi tặng Tiểu Tri, trả lại.”

6

“Hứ, ai thèm chứ.” Tô Minh Hoa đỏ bừng cả mặt, xấu hổ đến cực điểm, vẫn không dám ném vòng xuống đất.

Tô An Quốc lấy lại chiếc vòng rồi đeo lại cho tôi, sau đó cúi xuống tôi.

Thấy gió bụi mệt mỏi, tôi mím môi, suýt nữa lại bật khóc.

“Em khóc cũng xinh thật, đừng khóc nữa, kẻo lát mắt sưng lên.”

Ngón tay ấm nóng nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

Bố mẹ lập tức đổi sắc mặt, niềm nở: “Con rể về rồi, sao không báo trước một tiếng, nhà cũng chẳng kịp chuẩn bị món ngon.”

Tô An Quốc lạnh lùng liếc sang: “Không dám. Mấy người không nhận Tiểu Tri con, tôi đương nhiên cũng không phải con rể.”

Nói rồi nắm tay tôi bỏ đi.

Họ đuổi ra tới cửa, bố tôi tức đến dậm chân, bắt đầu mắng Tô Minh Hoa và mẹ tôi: Tại hai người ăn bậy bạ, giờ thì hay rồi.”

Tô An Quốc bế tôi lên giường rồi bắt đầu dỗ dành đủ kiểu, lấy từng món quà lớn nhỏ mang về ra cho tôi xem.

Nào là trâm cài, váy áo, kẹo sữa và cả bánh quy ngoại quốc.

Thấy tôi bật , mới ôm chặt lấy tôi, thổ lộ nỗi nhớ nhung.

“Tô An Quốc! Giữa ban ngày ban mặt.” Cảm thấy tay ngày càng không đàng hoàng, tôi đẩy mạnh ra.

“Anh xin đấy.” Một thân hình to lớn đè lên, đẩy không nổi.

Cuối cùng nửa đêm mới ăn cơm, tôi đã đặt ra ba điều kiện: tháng tới phải toàn tâm toàn ý ôn thi đại học, tuyệt đối không quấy rầy!

Tô An Quốc lúc trở về mang theo đủ thứ, chia cho cả hàng xóm. Ai cũng biết kiếm nhiều tiền, người tới hỏi han nườm nượp, còn có người nhờ lần sau dẫn theo.

Chuyện xảy ra hôm tôi về nhà mẹ đẻ cũng lan truyền khắp làng, mọi tin đồn tự sụp đổ.

Mọi người từng dễ tin là vì không ngờ Tô Minh Hoa lại dám vu khống em ruột.

Tô Minh Hoa tức đến muốn ói máu, tại sao kiếp trước ta cưới Tô An Quốc mà chưa từng trở về?

Hồi đó, vừa nghe Tô An Quốc muốn đi buôn bán, ta liền lật mặt, châm ngòi quan hệ cha con. Trưởng thôn suýt nữa đánh gãy chân , còn giấu luôn giấy tờ và tiền đi đường.

Nhưng lần này, sau khi Tô An Quốc ra ngoài, thường xuyên gửi thư, gửi đồ về báo bình an.

Trưởng thôn thấy ngoài kia không gặp nguy hiểm, cũng không cấm cản nữa.

Tô An Quốc mỗi ngày đều đi thay tôi, để tôi yên tâm học hành ở nhà.

Gà trong nhà đều bị nấu canh, sợ tiếng gà kêu tôi mất tập trung. Bố mẹ chồng nấu cơm riêng, mang tận phòng cho tôi ăn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...