"Đúng, chị…"
"Thì ra là , hóa ra cái người mà em luôn chửi rủa là em." Hứa Tiểu Mễ bật khẽ: "Chị Tinh Niên, khoảng thời gian ở cùng chị, chắc chị đã chịu đựng không ít nhỉ."
"Không phải đâu, Tiểu Mễ, nghe chị …"
Cô ấy lùi lại một bước, tránh né tôi: "Hôm nay em sẽ dọn đi, cảm ơn chị đã chăm sóc trong thời gian qua."
Tôi muốn giữ ấy lại nhất thời không biết phải gì.
Chỉ biết thả lỏng vai, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Chu Hoài: "Tiểu Mễ đã biết chuyện giữa tôi và Trần Dục, hiện giờ ấy đã rời khỏi nhà tôi. Tôi hơi lo cho trạng của ấy, mong có thể xem giúp. Cuối cùng, tôi xin lỗi."
Đợi rất lâu, bên kia chỉ trả lời: "Ừ."
Khi Hứa Tiểu Mễ rời đi, cuộc sống của tôi ngay lập tức trở về trạng thái ban đầu.
Sự đơn muộn màng ập tới, lúc này tôi mới nhận ra bao năm qua bận rộn với công việc và , đến khi không còn Hứa Tiểu Mễ, tôi mới chợt phát hiện mình chẳng có lấy một người tri kỷ nào.
Tôi nhắn tin cho Hứa Tiểu Mễ, giải thích rằng mình không cố ý giấu giếm sự thật, tôi thực lòng muốn với ấy.
Nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển.
Tôi cũng không còn dũng khí để nhắn thêm lần nữa.
Ngày tháng lững lờ trôi qua, công việc lấp đầy mọi ngóc ngách trong cuộc sống của tôi.
Thứ Sáu, sếp gọi tôi đi tiếp khách, địa điểm là một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Hứa Tiểu Mễ và Trâu Dục ngồi ở đối diện, đang dùng bữa cùng nhau.
Hứa Tiểu Mễ cũng thấy tôi, ấy ngọt ngào lên tiếng: "Anh , em muốn ăn món này."
Chắc hẳn là cố cho tôi nghe.
Tôi rũ mắt, nhanh chóng bước vào phòng riêng cùng mọi người.
Chủ tịch Hoàng lần này là khách hàng lớn của công ty tôi, nên phải uống rượu.
Vốn dĩ tôi đã không tốt, sau vài lượt chén tôi đã cảm thấy choáng váng.
Tôi đứng dậy muốn vào nhà vệ sinh, vừa đứng lên đã chao đảo, chủ tịch Hoàng đã lập tức đến đỡ vai tôi: "Em , không sao chứ?"
Tôi rời khỏi vòng tay ông ta, một câu "Xin lỗi" rồi chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Trong gương, đôi mắt tôi đỏ au, mái tóc gọn gàng giờ rối bù, dạ dày quặn đau dữ dội.
Bỗng cánh cửa bên trong mở ra, qua gương tôi thấy Hứa Tiểu Mễ bước ra với gương mặt trang điểm tinh tế.
Tôi khẽ nghiêng người, không muốn để ấy thấy mình thảm .
Hứa Tiểu Mễ chỉ liếc tôi vài giây rồi rời đi, mở vòi nước rửa tay, sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cả quá trình, ấy coi tôi như một người xa lạ.
Cũng đúng thôi, dù gì chúng tôi cũng chẳng quen thân lâu.
Tôi cũng bước ra theo, không ngờ chủ tịch Hoàng đang đứng đợi ngay cửa nhà vệ sinh.
"Chủ tịch Hoàng."
Tôi chào ông ta một cách lịch sự.
Tay ông ta còn cầm túi xách của tôi, vẫy vẫyVừa nãy tôi đã báo với Trưởng phòng Trương của các rồi, tôi đã đặt một phòng trên tầng, đưa lên nghỉ ngơi một lát."
Nghe , tôi lập tức hiểu ý đồ của lão già này, cố giữ bình tĩnh: "Không cần phiền đâu, tôi không cần nghỉ ngơi."
"Không phiền đâu."
Nói xong, chủ tịch Hoàng liền túm lấy tay tôi, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, ông ta siết nhẹ cổ tay tôi định kéo đi.
Nhưng tôi đâu phải dạng vừa, tôi là đai đen karate đấy.
Tôi vận sức, khiến chủ tịch Hoàng ngồi bệt xuống đất.
Lão nổi giận: "Đừng có giả vờ trong sạch nữa! Ông đây để ý là phúc cho đấy. Nói thật cho biết, công ty các đang có kế hoạch cắt giảm nhân sự, với quan hệ của tôi và sếp , vị trí của có giữ hay không đều phụ thuộc vào tôi đấy."
Nghe tới đây, tôi đã hiểu tất cả.
Tôi bị chính sếp mình bán đứng.
Nhưng bà đây không dễ bị bắt nạt đâu, mặc dù đã uống chút rượu vẫn thừa sức xử lão già này. Tôi vừa định ra tay, quay đầu lại thì thấy Hứa Tiểu Mễ đang lén từ cửa phòng.
Cô ấy có lẽ không biết tôi đã thấy, vài giây sau lại thò đầu ra thăm dò.
Tôi rụt tay lại, chủ tịch Hoàng tưởng tôi sợ, tiếp tục túm lấy tôi kéo đi.
Đến gần thang máy, khi tôi nghĩ Hứa Tiểu Mễ sẽ không xuất hiện, thì giọng ấy vang lên: "Cô ấy không đồng ý, ông lớn tuổi rồi, tai có vấn đề hả?"
Hứa Tiểu Mễ xuất hiện, hai tay chống nạnh như một chiến binh đứng từ xa, khuôn mặt vì lo lắng xen lẫn sợ hãi mà đỏ ửng.
Nhờ sự xuất hiện của Hứa Tiểu Mễ, tôi mới khẽ thở phào.
Chủ tịch Hoàng vẫn không chịu buông tay tôi, hiển nhiên ông ta cũng quen biết Hứa Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, cháu cũng ăn ở đây hả? Dạo trước còn gặp cậu của cháu nữa đấy. Chú quen biết này, không liên quan tới cháu đâu."
Nói rồi ông ta lại định bấm thang máy.
Hứa Tiểu Mễ cuống lên, ấy chạy tới kéo tôi ra, giọng run run: "Đây là chị tôi đấy, ông quen chị tôi từ bao giờ thế! Người tôi đưa đi, đừng có nhắm vào người nhà tôi nữa."
Bạn thấy sao?