Chị Em Của Tôi [...] – Chương 5

Hứa Tiểu Mễ như một con thỏ nhỏ nhảy xuống xe: "Cậu lái xe an toàn nhé, chị Tinh Niên, hẹn gặp lại!"

Ngay sau đó, điện thoại của tôi rung lên, là Hứa Tiểu Mễ, ấy gửi một một icon khóc nhè cho tôi.

"Chị ơi, cậu của em đáng sợ quá đi, em đi trước nhé! Mai em sẽ mời chị ăn bù, hôn hôn."

Tôi: …

Sau khi Hứa Tiểu Mễ đi, chiếc xe vẫn chưa lăn bánh.

Chu Hoài nghiêng người quay về phía tôi: "Ngồi lên phía trước."

Nụ trên môi tôi chợt tắt: "Không lâu nữa là đến rồi, chắc không cần đổi chỗ đâu."

"Cô là cũ của Trâu Dục."

Là câu khẳng định.

Không phải là câu hỏi.

Tôi khựng lại, Chu Hoài tiếp tục: "Ngồi lên đi, tôi không phải tài xế của ."

Nói tới đây thì tôi cũng không thể ngồi lì nữa, đành mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Tôi thử gọi thân thiết: "Chủ tịch..."

Người kia lạnh lùng đáp lại hai chữ: "Gọi tôi là Chu Hoài."

Tim tôi chùng xuống, linh cảm rằng mình sắp gặp họa rồi.

(1) Cậu ( 舅舅 - Jiùjiu), Yoyo chữ như nào đọc như thế. Hai chữ này bên Trung cách đọc không giống nhau, do nữ chính say nên mới nghe nhầm.

 5

Về chuyện Chu Hoài biết danh tính của tôi, tôi hoàn toàn không hề ngạc nhiên. 

Tôi và Trâu Dục đã ở bên nhau năm năm, chỉ cần điều tra sơ qua là biết ngay. 

Chỉ có Hứa Tiểu Mễ ngốc nghếch ấy mới sẵn lòng tin tưởng Trâu Dục một cách mù quáng.

Chu Hoài dừng xe ở cổng khu nhà tôi: "Tôi không cố ý tìm hiểu chuyện giữa và Trâu Dục. Thành thật mà , tôi cũng không hứng thú gì với rắc rối cảm của hai người. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng Tiểu Mễ không bị tổn thương."

Tôi cúi đầu, không thể tránh khỏi cảm giác nhói đau trong tim: "Tôi chưa bao giờ có ý định gì để tổn thương Tiểu Mễ."

"Vậy là tốt." Chu Hoài với tôi: "Trước đây, Tiểu Mễ từng đề nghị tôi thăng chức phó tổng giám đốc cho Trâu Dục tôi từ chối. Trâu Dục đã việc trong công ty năm năm, có nhiều toan tính, tâm địa sâu sắc, tầm hạn chế, không phù hợp quản lý."

Dù hơi không hợp thời điểm, khi nghe nhận xét của Chu Hoài về Trâu Dục, tôi không nhịn .

Chu Hoài dựa cánh tay lên vô lăng: "Đầu năm nay, công ty phát hiện cậu ta tự ý sử dụng công quỹ để đầu tư cổ phiếu. Ban đầu định sa thải, sau đó cậu ta quen Tiểu Mễ, nên chuyện này tạm gác lại."

Tôi hít vào một hơi lạnh, hoàn toàn không ngờ Trâu Dục lại dám điều liều lĩnh như .

Nhưng tôi không hiểu: "Sao lại kể chuyện này cho tôi nghe?"

Chu Hoài muốn tôi thuyết phục Tiểu Mễ rời xa Trâu Dục trong khi bản thân vẫn giữ kín danh tính của mình.

Nghe , tôi khổ: "Tôi mới quen Tiểu Mễ, ngay cả lời của cậu ruột như ấy cũng không nghe, nghĩ ấy sẽ nghe tôi sao?"

"Con bé sẽ nghe." Chu Hoài quả quyết: "Cô là người duy nhất của Tiểu Mễ."

Cuối cùng, tôi hỏi: "Sao không hết những chuyện này cho Tiểu Mễ?"

Chu Hoài im lặng hai giây: "Đây là lần đầu Tiểu Mễ đương, tôi không muốn vỡ lòng tin cuối cùng của con bé vào con người."

Đây cũng là lý do tại sao Chu Hoài cầu tôi giữ bí mật.

Hôm sau, tan , chiếc xe thể thao rực rỡ của Hứa Tiểu Mễ đã đợi tôi dưới nhà, ấy nhoẻn miệng tươi rói khi thấy tôi.

"Chị em tốt, hôm qua cậu em không khó chị chứ?"

Tôi lườm ấy: "Em còn biết hỏi nữa cơ đấy."

Hứa Tiểu Mễ gượng rồi lấy một hộp quà từ hàng ghế sau đưa cho tôi: "Món quà xin lỗi dành cho chị đấy."

Tôi mở ra, thấy bên trong là một chiếc túi Prada nhỏ xinh. 

Tôi đã từng thấy nó, giá hơn sáu mươi ngàn tệ.

Tôi đặt lại vào ghế sau: "Chị không thể nhận."

Hứa Tiểu Mễ lập tức cứng đơ mặt: "Chị vẫn không tha thứ cho em sao?"

Tôi bất lực: "Chị đâu có giận."

Hứa Tiểu Mễ không vui: "Thế sao chị không nhận quà của em?"

Tôi thấy cần rõ với ấy: "Tiểu Mễ, chị với em không phải vì em nhiều tiền."

"Chị biết." Hứa Tiểu Mễ mím môi: "Nhưng ngoài tiền ra, em chẳng còn gì cả."

Lúc ấy, tôi chợt nhớ đến lời của Chu Hoài và nhận ra Hứa Tiểu Mễ có vấn đề. Có vẻ như... ấy không nhận ra giá trị của bản thân mình.

Có lẽ vì lần cùng đến hộp đêm chọn năm người đàn ông mà chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Đôi khi ấy phàn nàn rằng video ngắn của mình không ai xem, rồi bảo tôi: "Em là đứa học tệ nhất trong nhà, gì cũng không ra hồn."

Đôi lúc ấy cũng kể về quan hệ với Trâu Dục: "Thật ra đôi khi chính em cũng không chắc rằng bản thân có thích ấy không nữa, ấy rất tốt với em. Ngoài cậu nhỏ ra, chẳng ai đối xử với em tốt như ."

Từ những lời nhỏ nhặt, có thể cảm nhận rằng, dù điều kiện gia đình rất tốt, Hứa Tiểu Mễ thiếu thốn cảm và thiếu tự tin.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...