Tôi ngồi đối diện hai người họ trong quán cà phê, im lặng quan sát hai người họ, sau đó trả lời: [Ừm.]
Thời gian bảy ngày trân quý như thế...
Tôi sẽ không lãng phí.
Tôi đi theo sau hai người họ, hai người họ cảm khắng khít, Tạ Lăng tự nhiên.
Chúng tôi cùng đi xem phim, tôi ngồi sau hai người họ.
Cùng đi đu quay khổng lồ với bọn họ, tôi ngồi dưới bọn họ.
Cũng cùng nhau về nhà.
Tôi đứng dưới tầng nhà bọn họ, như một con chuột u ám, xuyên qua cửa sổ, trộm ấy hạnh phúc.
Nhưng không sao, ấy hạnh phúc là .
Cái mạng này đổi lấy bảy ngày, rất xứng đáng.
Tiểu La, cậu có thấy không?
Tôi hy vọng ấy có thể vĩnh viễn hạnh phúc như thế.
27.
Đã đến ngày thứ năm...
Tôi rất vui vẻ, đặc biệt vào bếp nấu món ấy thích.
Tạ Lăng giật mình.
Trước giờ tôi chưa từng thích nấu cơm.
Nhưng lần nào cũng nấu đồ rất ngon.
Tạ Lăng thích ăn, tôi hầu như chỉ nấu cho ấy ăn.
Về sau đi , thời gian dần eo hẹp, số lần nấu cơm cũng ít dần.
Lúc đó vì vẫn muốn ở cùng Tạ Lăng, tôi chọn công việc lương không cao, gần chỗ Tạ Lăng.
Mãi đến khi Tạ Lăng hẹn hò.
Nhưng nhà trai biết cảnh Tạ Lăng xong lại không đồng ý.
Nhà trai vốn không muốn buông Tạ Lăng, Tạ Lăng tốt như thế, không ai muốn buông ấy cả.
Nhưng sau này, hắn : "Chúng ta nhau như này, áp lực quá lớn."
Hắn : "Anh muốn tìm người có thể cùng mua nhà ở thành phố."
Hắn bắt đầu ghét bỏ Tạ Lăng không bố không mẹ, không thể đem lại lợi ích cho hắn.
Nhưng ban đầu lúc hắn biết cảnh của Tạ Lăng, rõ ràng đã từng thương ấy đến độ đỏ ửng mắt.
Sau đó tôi từ chức.
Tôi nỗ lực việc, thức đêm tăng ca, vì ký một hợp đồng mà uống rượu đến chạy máu dạ dày.
Tôi không mua quần áo, không mua đồ dưỡng da, không mua đồ trang điểm, mỗi bữa cơm đều kiểm soát nghiêm ngặt, chỉ tốn dưới hai mươi đồng.
Tất cả hoạt cần tiêu tiền tôi đều không tham gia, cho dù bị đồng nghiệp lập.
Không sao cả.
Tôi muốn tích tiền, tích thật nhiều tiền cho Tạ Lăng.
Tôi là người nhà của Tạ Lăng.
Tôi sẽ thành hậu phương cho ấy.
Thế là từ đó về sau, Tạ Lăng không ăn đồ tôi nấu nữa.
Tạ Lăng luôn dễ mềm lòng, ấy mắt, ngồi xuống ăn cơm tôi nấu.
Tôi híp mắt, ấy: "Ăn ngon không?"
Tạ Lăng khẽ gật đầu.
"Vậy sau này ngày nào cũng nấu cho cậu ăn."
Cho đến khi tớ chết nhé.
28.
Đến ngày thứ bảy, tôi vô cùng căng thẳng.
Cả đêm không chợp mắt.
Tôi hơi lờ mờ hiểu những tử kiếp kia không thể tránh né.
Nếu không cái lúc tên tâm thần đâm Tạ Lăng, vì sao tôi không thể cử chút nào chứ?
Nhưng tôi vẫn thử nghĩ lại lần nữa.
Nếu tôi cố gắng một chút nữa, tôi có thể cứu Tạ Lăng chứ?
Biết đâu....?
Nhưng nhỡ đâu, phải cả vạn lần mới có một cơ hội...
Nhưng lần này Tạ Lăng mất đột ngột khiến tôi không kịp phòng bị.
Thời tiết tháng năm, không nhất thiết phải bật điều hòa, lại hơi oi bức.
Tạ Lăng lấy cái quạt đã để không cả năm ra.
Cái quạt đó bị hở điện, tôi còn chưa kịp phản ứng, Tạ Lăng đã không còn thở nữa.
Ngay trước mắt tôi.
Tại sao chứ?
Rõ ràng Tạ Lăng đã chết trước mặt tôi mấy lần...
Sao tôi vẫn mãi chưa quen thuộc?
Sao tôi vẫn mãi đau đớn nhường này?
29.
Thời điểm tôi sống lại lần này không tốt lắm, Tạ Lăng đã lấy quạt ra, định cắm điện.
Tôi dồn hết sức đẩy ngã Tạ Lăng, quạt cũng vì thế mà rơi ầm ầm xuống đất.
Tôi bối rối sờ nắn ấy: "Có sao không, có sao không?"
Cái quạt đó bị hỏng rồi, bị hở điện đấy, không dùng!"
Một lúc lâu sau, Tạ Lăng mới trả lời tôi: "Tớ không sao."
"Nhưng sao cậu biết quạt bị hỏng rồi, bị hở điện thế?"
Tôi lập tức khựng lại.
Tạ Lăng đột nhiên chậm rãi ôm tôi: "Vãn Vãn, có phải cậu, vẫn luôn vì tớ mà phải trải qua điều gì không?"
"Nói cho tớ biết, có không hả?"
Kể cậu nghe kiểu gì bây giờ?
Kể cậu nghe, những người kia là vì tớ cứu cậu, nên mới bị tôi chết sao?
Cậu liệu có tha thứ tớ, liệu có tha thứ bản thân cậu không?
Còn tớ, liệu có muốn cậu chết vĩnh viễn không?
Không thể.
Cho nên tôi yên lặng rất lâu, cuối cùng chỉ : "Không, tớ từng gặp ác mộng cảnh như thế."
Tạ Lăng chậm rãi buông tôi ra, trong mắt ấy ánh lên chút thất vọng: "Vãn Vãn, cậu biết không, lúc cậu dối, cậu luôn không dám vào mắt tớ."
Tôi không gì.
Ngày hôm sau, tin người Tạ Lăng chết truyền đến.
Tạ Lăng sụp đổ hoàn toàn.
Cô ấy ngồi dưới đất, khóc không thành tiếng.
Trong mắt ấy, sao có thể có nhiều nước mắt cơ chứ?
Rất lâu sau, ấy đột nhiên nghiêm mặt hỏi tôi: "Vãn Vãn, rốt cục là vì sao?"
"Rốt cục là có chuyện gì thế?"
"Cậu tớ nghe, không?"
Nét mặt ấy lãnh đạm, thật sự như không thể nào nữa.
Tôi biết, không thể lừa gạt nữa.
Thế là tôi gằn từng chữ một, kể từng lần tử kiếp của ấy lại.
Tạ Lăng yên tĩnh nghe, mãi đến khi tôi xong cũng không lên tiếng.
Trong không khí tràn ngập sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
Tôi như phạm nhân chờ xét xử, bất an suy đoán Tạ Lăng đang nghĩ gì.
Hẳn lúc này ấy đang rất hận tôi nhỉ?
Nhất định sẽ không tha thứ cho tôi đâu ha?
Liệu có ngay cả một lời cũng không muốn với tôi không?
Bạn thấy sao?