Chị Em Của Tôi [...] – Chương 22

13.

Bảy ngày sau, tôi không chút cảm , tự vẫn trong bồn tắm.

Nếu có thể sống lại thì sống lại.

Nếu không thể sống lại, tôi liền đi cùng Tạ Lăng.

Tóm lại, tôi muốn ở bên Tạ Lăng.

Tôi đã từng ghét bàn tay dính đầy máu tươi của mình.

Tôi vô số lần thấy ghê tởm bản thân.

Những người đã chết kia hàng đêm xuất hiện trong giấc mộng của tôi, dây dưa không ngớt với tôi.

Trên mặt các dì vẫn nở nụ , mắt lại tràn ra huyết lệ, trong đêm tối đen nghịt, môi lưỡi các dì khép khép mở mở, : "Sao lại tao?"

Tỉnh lại sau khi giật mình thét lên trong mộng, máu tươi trên tay thật giống như có thực, nhỏ từng giọt xuống theo đầu ngón tay tôi.

Cho dù tôi có chà xát đến mức nào, cũng không thể khiến vết máu bớt đi nửa phần.

Nhưng lúc này...

Khuôn mặt xám xịt của Tạ Lăng lại hiện lên trước mặt tôi.

Áy náy của tôi, tội ác của tôi, đột nhiên không đáng nhắc tới.

Xin lỗi...

Nhưng mong mọi người hãy chết đi.

14.

Tôi sống lại vào lúc Tạ Lăng xuống cầu thang.

Cô ấy đứng trên, vui vẻ, chạy về phía tôi.

"Vãn Vãn!"

Ngay giây tiếp theo, trượt chân như dự liệu.

Tôi tiến lên hai bước, trực tiếp đỡ ấy.

Cô ấy nhẹ như thế, chỉ hai tay tôi đã đỡ .

Nhưng ấy cũng thật là nặng, tôi phải chết tận ba lần mới có thể đỡ .

Tạ Lăng đứng vững lại, hoảng hốt vỗ ngực: "May là cậu đỡ tớ."

Tôi: "Ừm, may mà tớ đỡ cậu."

14.

Tôi nghỉ , đồng thời muốn Tạ Lăng nghỉ cùng tôi.

Nhưng Tạ Lăng từ chối không chút do dự.

Cô ấy nhíu mày: "Vãn Vãn, tớ không thể từ chức."

"Tớ thích công việc của tớ."

Tôi biết ấy sẽ cự tuyệt, chỉ là muốn thử một chút.

Tôi chưa từng lay chuyển Tạ Lăng, ấy tự do, độc lập, kiên cường, không như tôi.

Nhưng lúc này, tôi nguyện ấy không tự do, không độc lập, không kiên cường.

Chỉ cần giống như tôi...

15.

Đêm đó tôi không ngủ.

Tôi biết sáng mai Tạ Lăng sẽ lại nhận tin ai đấy mất.

Nhưng tôi muốn tìm cách nào đó an ủi Tạ Lăng đau lòng gần chết.

Nhưng tôi không biết...

16.

Nhưng tôi không ngờ rằng, người chết lại là cấp trên của Tạ Lăng.

Tạ Lăng có ơn tri ngộ với cấp trên kia.

Từ hồi Tạ Lăng mới vào , chị ấy đã luôn sát cánh bên ấy, lúc Tạ Lăng đi xã giao bị ép rượu, chị ấy đứng chắn trước Tạ Lăng, phóng khoáng: "Tổng giám đốc Hà, tôi nghĩ hợp tác của chúng ta không cần dựa vào chén rượu này."

"Thực lực của chúng tôi đủ ưu tú."

Chị ấy dạy Tạ Lăng việc, cũng dạy ấy cách người không khom lưng khụy gối.

Trong vô số lần tám chuyện đêm khuya, Tạ Lăng với đôi mắt rực sáng: "Tớ hy vọng sau này tớ cũng trở nên mạnh mẽ như thế."

Cô ấy sùng bái chị ấy, kính chị ấy, coi chị ấy thành đối tượng để phấn đấu.

Nhưng chị ấy mất rồi.

17.

Tôi an ủi Tạ Lăng không nổi.

Cô ấy ngồi trong quán bar nhỏ, cứ một ly lại một ly, tôi, không lời nào.

Đôi mắt ấy long lanh.

Nước mắt tràn xuống nơi khóe mắt ấy càng thêm óng ánh.

Tôi biết, ấy muốn tôi gì đó.

Có lẽ là một lời giải thích vì sao lạ liên tiếp trùng hợp, cũng có thể chỉ là một câu an ủi.

Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, không ,

Tôi không nổi điều gì.

18.

Lần này Tạ Lăng sa sút tinh thần lâu hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Thế là tôi rốt cục cũng nhận ra, những người đã mất kia, càng lúc càng là người thân thiết với Tạ Lăng hơn.

Chân tay tôi lập tức lạnh buốt.

Mỗi bảy ngày, Tạ Lăng sẽ gặp một tử kiếp.

Tôi tự vẫn tại ngày thứ bảy sau khi Tạ Lăng mất, trở lại về ngày Tạ Lăng mất.

Cái giá phải trả là một người thân thiết với Tạ Lăng sẽ mất đi.

Mỗi lần sẽ là một người thân thiết hơn.

Tôi vốn tưởng rằng, trời cao xót thương cho Tạ Lăng...

Nếu không vì sao lại cho tôi cơ hội cứu lấy ấy chứ?

Nhưng giờ phút này, tôi không nhịn hoài nghi, trời cao thật sự xót thương Tạ Lăng sao?

Để ấy sống lại, lại muốn người thân cận vì thế mà chết đi.

Trên người Tạ Lăng, rõ ràng ngay cả nửa phần xót thương trời cao cũng chả ban.

19.

Cuối cùng Tạ Lăng cũng vui lòng nghỉ ngơi nửa tháng.

Tôi rất vui, rủ ấy đến thị trấn nhỏ bên bờ biển du lịch.

Tạ Lăng mệt mỏi, ấy luôn không nỡ từ chối tôi.

Chúng tôi ngắm trời cao biển rộng, lại ngồi trên bãi cát ngắm mặt trời dần dần chìm vào trong biển, lại suốt đêm không ngủ ngắm mặt trời ló dạng từ phía đông.

Chúng tôi đốt pháo hoa trong thành phố cấm bắn trên bãi cát.

Tôi ngắm ấy qua ánh pháo hoa.

Chúng tôi cùng trượt xuống núi.

Gió núi vờn qua tóc Tạ Lăng, vờn qua khóe miệng đang mỉm của ấy, lại vờn qua mắt tôi.

Hại tôi lệ tràn bờ mi.

Tôi ngủ rất ít, không dám đi ngủ.

Thời gian quá mức trân quý.

Tôi không nỡ nhắm mắt.

Tạ Lăng luôn thấy kỳ quái, rốt cục vẫn không hỏi tôi.

Tôi không , ấy sẽ không hỏi.

Cô ấy vẫn luôn tin tưởng tôi.

20.

Đến ngày thứ bảy, chúng tôi lên đường trở về.

Tôi nắm chặt lấy tay Tạ Lăng.

Nhưng mãi đến khi chúng tôi đứng trước cổng chung cư, lúc này cũng đã mười một giờ năm mươi phút đêm, Tạ Lăng vẫn bình yên vô sự.

Trong lòng tôi không kìm nảy sinh kỳ vọng mạnh mẽ: Có thể vượt qua tử kiếp này không? Có thể không?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...