Chị Em Của Tôi [...] – Chương 20

[FULL] Xin Cậu, Đừng Cứu Tớ Nữa

Tác giả: Tiểu Nhiêu

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Sau khi Tạ Lăng mất, tôi không ngừng tái sinh, quay lại quá khứ cứu ấy.

Cái giá phải trả là tính mạng của người quan trọng với ấy.

Tôi không hề tiếc.

Nhưng về sau, ấy quỳ gối trước mặt tôi, vừa khóc vừa : "Xin cậu, đừng cứu tớ nữa."

1.

Ngày Tạ Lăng mất, tôi vừa nhận lương, muốn đãi ấy một bữa no đủ.

Tôi đợi ấy ở tiệm thịt nướng ấy luôn muốn ăn rất lâu, cuối cùng đợi tin ấy mất.

Cô ấy gặp tai nạn trên đường tới.

Lúc vào bệnh viện, ấy lập tức ngừng thở, người hai năm của ấy vả tôi một cái.

Tôi chảy máu mũi, môi bật máu, cả đầu ong ong, lời người ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi: "Sao lại gọi em ấy vào đấy chứ?"

"Nếu không phải tại , sao em ấy chết chứ?"

Đúng thế.

Nếu không phải do tôi, sao ấy chết ?

2.

Ngày thứ bảy sau khi Tạ Lăng mất là sinh nhật ấy, sau khi tôi thắp hương cho ấy xong, tôi cắt cổ tay trong phòng tắm.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại bảy ngày trước.

Trong điện thoại là giọng của Tạ Lăng: "Vãn Vãn,  thật sự muốn đi tiệm thịt nướng đó hả? Đắt lắm đó."

Tôi đứng trên đường cái, hoảng hốt.

Mãi đến khi tiếng kèn xe sau lưng vang lên, tôi mới hoàn hồn, lập tức hét ầm lên: "Không đến tiệm đó! Đừng tới!"

Xe đằng sau tôi mắng tôi là đồ thần kinh.

Tôi không để ý tới, hoảng hốt vẫy xe, đi đến công ty ấy.

Cả quãng đường, tay tôi không nhịn run rẩy.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tài xế thấy sắc mặt tôi không tốt, ân cần hỏi: "Cô , không khỏe à?"

Tôi lắc đầu.

Tài xế : "Có chuyện gì hả? Đừng lo, rồi sẽ qua thôi."

Không qua .

Tạ Lăng, nếu cậu không còn sống, tớ cũng không qua nổi.

3.

Tạ Lăng vội vàng chạy từ trên tầng xuống gặp tôi.

Trên trời mưa phùn bay, ấy mắng vốn tôi: "Sao không che ô hả?"

Cô ấy giơ ô trong tay lên trên đầu tôi.

Khuôn mặt trái xoan của ấy, tóc dài mềm mại rủ trên vai, váy trắng trên người bị vài giọt mưa dính vào.

Tạ Lăng.

Tạ Lăng còn sống...

Giờ phút này đang đứng trước mặt tôi.

Tôi ôm chầm lấy ấy.

Dù bị tôi xô ngã xuống đất, ấy hơi ngạc nhiên, hơi hé môi, cuối cùng chỉ dịu dàng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Sao thế này?"

Tôi ôm ấy chặt hơn.

Tôi : "Nhớ cậu."

Bảy ngày không gặp, dài như cả đời, Tạ Lăng, cậu liệu cũng nhớ tớ hay không?"

4.

Ngày hôm sau, tôi và Tạ Lăng đồng thời nhận tin dì từng chăm sóc chúng tôi tại nhi viện đã qua đời.

Tôi thầm thấy kỳ quái trong lòng.

Vì ở kiếp trước, tôi chưa từng nhận tin này.

Nhưng có lẽ là vì tôi quá đau lòng, không để ý đến mấy tin này.

Tôi và Tạ Lăng đến dự tang lễ của dì.

Tạ Lăng rất thương tâm.

Cô ấy : "Tớ vẫn nhớ hồi còn ở viện, dì Trần luôn lén cho chúng ta ăn."

Thật ra không phải cho chúng ta.

Là cho Tạ Lăng.

Nhưng Tạ Lăng luôn chia tôi một nửa.

Lúc đó, tôi lầm lì lại nội tâm, đen nhẻm lại gầy yếu, trong viện không một ai thích.

Thậm chí có vài đứa còn tranh ăn với tôi, bắt tôi giặt đồ cho chúng.

Ác ý của trẻ con trực tiếp lại rõ ràng, lại ỷ vào quá khứ bất hạnh, nên luôn muốn khiến người khác bất hạnh thay.

Các dì trong viện đều vờ như không thấy.

Ngoại trừ Tạ Lăng.

Chỉ có Tạ Lăng.

Cô ấy luôn ấm áp, mọi người thích lại cãi lộn với mấy đứa trẻ kia vì tôi, lại chia nửa đồ ăn với tôi.

Cô ấy nắm tay tôi, : "Vãn Vãn, chúng ta phải khỏe mạnh trưởng thành."

Tớ trưởng thành rồi, Tạ Lăng à, còn cậu thì sao?

Sao cậu vẫn mãi chưa trưởng thành thế?

5.

Ngày sinh nhật Tạ Lăng, tôi nhẹ nhàng thở phào.

Tạ Lăng 25 tuổi...

Là Tạ Lăng tôi không thấy vào kiếp trước.

Ánh mắt ấy dưới ánh nến trở nên nhu hòa, dịu dàng, lúc ấy nhắm mắt lại cầu nguyện, cả người như tỏa ra vầng sáng.

Tạ Lăng của tôi...

Chúng ta đều bình an trưởng thành rồi.

Ngày đó, ấy thì thầm với tôi: "Vãn Vãn, tớ vừa mới cầu nguyện, mong rằng chúng ta sẽ là người nhà cả đời này."

Cô bé ngốc này, còn không biết chúng ta đã là người nhà kiếp thứ hai rồi.

6.

Điều ước thành lời sẽ mất linh.

Sáng hôm sau, tôi nhận tin Tạ Lăng mất.

Sau khi ấy ra ngoài chung cư, tiễn tôi lên xe đi về, trên đường về nhà bị tên tâm thần lên cơn đâm mười sáu nhát.

Không qua khỏi.

Con đường kia chỉ cách cổng chung cư ấy chưa tới mười mét.

Sao lại một đi không trở lại như thế...

7.

Sau sáu ngày quàn linh cữu, Tạ Lăng hạ táng vào ngày thứ bảy.

Tôi lựa chọn cách đi cùng ấy như kiếp trước.

Nhưng vừa mở mắt, tôi lại bất ngờ trở về bảy ngày trước.

Tạ Lăng vừa cầu nguyện xong thì thần vào tai tôi: "Vãn Vãn, cậu muốn biết tớ vừa ước gì không?"

Ánh mắt ấy sáng ngời, mang theo mong mỏi và hy vọng về tương lai bất tận.

Tôi chợt rơi nước mắt, che miệng ấy lại: "Tạ Lăng, đừng ..."

"Đừng ..."

"Nói ra rồi, điều ước sẽ không còn linh nữa đâu."

Chúng ta sẽ là người nhà của nhau thật nhiều kiếp.

Tớ biết chứ.

8.

Đêm hôm đó, tôi không về nhà, đã rất lâu không ngủ cùng giường với Tạ Lăng.

Trong bóng tối, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở,

Giọng Tạ Lăng nhẹ như cánh bướm: "Vãn Vãn, dạo này cậu cứ là lạ sao ấy."

"Có phải đang giấu tớ điều gì không?"

Tôi không rõ mặt ấy, chỉ cần dựa vào ký ức, khuôn mặt của ấy lại dần hiện rõ trước mắt tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...