53
"Còn nữa." Tôi mỉm , giơ tay tháo kính áp tròng bên phải.
Lộ ra con mắt phải có phần kỳ lạ.
"Để thu thập bằng chứng đầy đủ nhất, bên trong này đã cấy camera nano siêu nhỏ.
"Nói thật, khá đau đấy, Lục Mạnh."
"Nhưng để chết, đáng lắm."
Hắn từ từ bình tĩnh lại:
"Em không sợ tôi em ngay bây giờ sao."
Nhưng tôi lại có vẻ rất mong chờ: "Tốt nhất là tôi ngay bây giờ."
"Như , khả năng thoát tội sẽ bằng không."
Đáy mắt hắn vẫn có chút không cam lòng:
"Em vì Dịch Thịnh?"
"Là người khác." Tôi lắc đầu: "Nhưng hẳn đã không còn nhớ ấy nữa."
"Nhưng nhắc lại tên ấy trước mặt , là một sự phạm đối với ấy."
54
Tàu cập bến rồi.
Lục Mạnh: "Cuối cùng em có..."
"Không, chưa từng , toàn là diễn."
"Thích là giả, lời đường mật cũng giả, tất cả mọi thứ đều là vở kịch tôi dụng tâm sắp đặt cho ."
"Chị Từ không bỏ trốn, là tôi tìm người nhốt chị ấy lại để tạo ra huống phản bội công ty, tôi cũng là người lấy tài liệu."
"Lục Mạnh, không biết tôi ghê tởm đến mức nào. Khi đào hài cốt mẹ , tôi còn nghĩ, giá như người nằm trong đó là thì tốt biết mấy. Dù sao thì loại súc sinh như , chỉ là đồ rác rưởi chuyên ức hiếp phụ nữ, không xứng để đến cảm."
Tôi không kiêng nể gì, từng nhát dao đâm vào tim hắn.
"Lục Mạnh! Bỏ vũ khí xuống!"
Tôi ngẩng đầu.
Lục Mạnh giơ tay, trên tay cầm khẩu súng lục.
Chậm rãi chĩa vào tôi.
Nhưng cuối cùng.
Hắn không bóp cò, mà bị cảnh sát vừa lên tàu thành công khống chế.
Cho đến khi Dịch Thịnh dùng áo khoác quấn lấy tôi, dìu tôi xuống tàu, ánh mắt hắn vẫn luôn chằm chằm.
Nhìn chằm chằm vào tôi.
55
Tháng ba năm sau.
Vụ bê bối trời của tập đoàn SK bị công khai.
Vô số nghệ sĩ từng bị quy tắc ngầm hoặc từng trải qua những chuyện tồi tệ đã lần lượt lên tiếng vì chính mình.
Người nhỏ tuổi nhất, mới vừa đủ tuổi thành niên.
Còn có rất nhiều nghệ sĩ giống như Bối Bối và em Dịch Thịnh bị "vô chết".
Tội chồng tội.
Lục Mạnh bị tuyên án tử hình, trước khi thi hành án tử, hắn muốn gặp tôi.
Tôi từ chối.
56
Sau khi Lục Mạnh bị thi hành án tử hình.
Tôi mang theo đồ ăn vặt ngon lành đến gặp Hứa Bối.
Trước mộ đã mọc lên một ít cỏ.
Tôi lau sạch tro trên bia mộ, thắp một nén hương, dựa vào bia mộ trò chuyện với ấy một lúc.
Tôi nhớ lại đêm tốt nghiệp cấp ba.
Hứa Bối trang điểm cho tôi, uốn tóc cho tôi, viên tôi đi tỏ với hot boy của trường.
Kết quả là tôi bị từ chối.
Tôi đau lòng đến mức say khướt.
Hứa Bối cõng tôi, từng bước từng bước chậm rãi đi về nhà.
Vừa đi vừa mắng.
Mắng toàn là hot boy kia:
"Nhìn kỹ cũng chẳng ra sao."
"Đâu giống Ninh Ninh nhà chúng ta, gần xa đều đẹp lắm~"
"Không sao, tao thề, Ninh Ninh nhà chúng ta vào đại học chắc chắn vừa nhập học là thoát ế, để ta hối hận."
Tôi vì say rượu mà đầu váng mắt hoa vẫn biết ôm chặt lấy cổ ấy.
Tôi ấy, thích nhất là Bối Bối nhà chúng tôi.
Thích lắm, thích lắm.
Bối Bối.
Kiếp sau đi chậm thôi.
Nhớ đợi tao thêm chút nữa.
57
Ngoại truyện Dịch Thịnh:
Kỷ Ninh là một kỳ lạ.
Trông thì yếu đuối sức mạnh ẩn chứa bên trong lại kinh người.
Cô vì tìm kiếm công lý và sự thật, không tiếc lấy thân mình mồi nhử.
Thậm chí khi cấy camera vào mắt, ấy cũng không hé răng một tiếng.
Lúc đầu chỉ thấy là một đứa con điên rồ.
Nhưng theo thời gian trôi qua.
Hình như... ưu điểm của quá nhiều.
Nhiều đến mức luôn không nhịn mà thêm vài lần.
Một như …
Lục Mạnh sao có thể không .
Trừ khi hắn thực sự là súc sinh.
Nhưng hắn là người, ít nhất hắn còn một chút cảm của con người.
May mà hắn còn chút cảm này.
Lục Mạnh có thể Kỷ Ninh.
Anh không thấy bất ngờ chút nào.
Vì cũng thích .
Không biết là từ lúc lần đầu Kỷ Ninh tìm đến , hay là lúc đưa ra kế hoạch hợp tác.
Hoặc là trong quá trình "giả vờ đương" sau này.
Mặc dù đã bị bạo lực mạng, bị người ta là nghệ sĩ đại gia bao nuôi.
Hoặc khi bị Lục Mạnh sỉ nhục hết lần này đến lần khác, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.
Giống như một chim không biết mệt mỏi bay trong bụi gai, ngậm cành cây đường.
Anh từng hỏi, tại sao có thể kiên trì đến bây giờ.
Kỷ Ninh chỉ : "Nếu mọi người đều ngơ thì sau này chắc chắn sẽ có càng nhiều nghệ sĩ phải khuất phục trước sự uy hiếp của tư bản.”
"Phụ nữ không nên bị định nghĩa, ngay cả khi là nghệ sĩ."
"Cô ấy cũng có thể đi con đường mình muốn."
"Bối Bối khi còn sống là một thích bênh vực kẻ yếu."
"Ngay cả ấy cũng..."
"Chắc chắn ấy đã phải chịu rất nhiều ấm ức."
"Lúc Bối Bối nhà tôi nhảy xuống, chắc hẳn đã ấm ức lắm..."
Bây giờ, mọi chuyện đã lắng xuống.
Nhưng không dám chủ bày tỏ cảm.
Chỉ đứng từ xa, dựa vào bia mộ, một mình chuyện thầm thì với Hứa Bối.
Vết thương trong lòng vẫn còn rất sâu.
Anh không muốn sợ.
Không sao, ngày tháng còn dài.
Anh có thời gian ở bên , từ từ bảo vệ .
Cho đến một ngày nào đó, chắc chắn sẽ chịu thẳng, thêm một lần.
Sang trang đọc truyện tiếp nha~
Bạn thấy sao?