25
"Chỉ thôi?"
Lục Mạnh thấy buồn .
Hắn thậm chí không ngại mỉa mai: "Dịch Thịnh không à?"
"Đều là đàn ông, giả vờ trong sáng cái nỗi gì."
Lục Mạnh bóp lấy eo tôi, siết chặt khiến tôi hơi khó thở:
"A Ninh, có phải em chưa cố hết sức đúng không?"
Tôi những chiếc cúc áo trên ngực hắn, đếm xem có bao nhiêu chiếc.
Hai hàng, sáu chiếc cúc.
Một kiểu áo rất kén dáng.
Thực ra là kiểu dáng khá truyền thống và cứng nhắc.
Nhưng Lục Mạnh lại rất thích.
Giống như con người hắn .
Trái ngược và kỳ lạ.
Bề ngoài là một doanh nhân ưu tú, lịch lãm và điềm đạm.
Nhưng bản chất lại là một kẻ điên độc ác thích giỡn với bản chất con người và kẻ yếu.
Tôi: "Anh muốn em thế nào?"
Ngón tay Lục Mạnh lướt từ mũi tôi xuống.
Cuối cùng dừng lại ở tim tôi.
Hắn : "A Ninh, em hiểu mà."
"Đợi đến khi Dịch Thịnh sa vào, em hãy đạp hắn xuống vực sâu."
"Tôi muốn xem."
26
Tôi là nghệ sĩ giỏi nhất.
Cũng là diễn viên giỏi nhất.
Hắn muốn tôi dụng tâm.
Vậy thì tôi sẽ theo ý hắn.
Trong lúc đó, có một chuyện xảy ra .
Chuyện này đã trở thành chất tác khiến mối quan hệ của tôi và Lục Mạnh tiến thêm một bước.
Tháng bảy ở Bắc Kinh, bão đổ bộ.
Vào ngày giỗ mẹ của Lục Mạnh, Lục Mạnh bị thời tiết xấu chậm chuyến bay, không thể đi cúng bái.
Năm ngoái, tôi cũng đi cùng hắn.
Nhưng năm nay, tôi đang ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ hắn giao cho tôi.
Hẹn hò với Dịch Thịnh.
Bão đi qua, từ đường của Lục thị bị hủy.
Bài vị của mẹ Lục Mạnh bị lũ bùn cuốn trôi.
Hũ tro cốt không biết tung tích.
Khi hắn đến nơi, hũ tro cốt đã đặt trên ghế phụ của xe, lau chùi sạch sẽ.
Không có chút bùn đất nào.
Thư ký với ấy.
Một giờ trước, tôi đã đến.
Tôi nhảy xuống bùn, bất chấp sự can ngăn của những người khác.
Tôi như phát điên, dùng tay không tìm kiếm hũ tro cốt của mẹ Lục.
27
Sau khi tôi ra khỏi phòng tắm, Dịch Thịnh đang nằm trên ban công hút thuốc.
Thấy tôi ra, dập thuốc:
"Chỉ cần tay không đào hũ tro cốt, tên vô nhân tính như Lục Mạnh cũng sẽ bị em cảm hóa sao?"
Tôi lau mái tóc ướt:
"Lục Mạnh là một người rất kỳ lạ, cuộc sống của hắn có vẻ xa hoa bản chất lại là một người đơn."
"Nhưng có nhiều lần hắn say rượu, tôi thấy hắn tự lái xe đến nhà cũ, ngồi dưới gốc cây trong sân, con ngựa gỗ thủ công trước cửa."
Dịch Thịnh khẩy: "Thì ra chỉ là một đứa trẻ chưa cai sữa đáng thương."
Tôi không phản bác: "Hắn từng kể cho tôi nghe về mẹ hắn."
"Nhưng hắn , hắn ghét bà ấy."
"Vì bà ấy đã bỏ rơi hắn ngay từ khi hắn mới sinh ra."
Dịch Thịnh nhướng mày, khoanh tay tôi: "Vậy mà còn cố sức nhặt cái thứ này về? Vứt đi không phải tốt hơn sao."
Tôi lắc đầu.
"Hắn càng ghét thì thực ra hắn càng mẹ mình."
Lục Mạnh chính là một người kỳ quặc như .
Thiếu thốn thương từ nhỏ, quan hệ gia đình tệ , bị tư tưởng gia trưởng khống chế.
Trong một năm này, tôi thậm chí còn nghiên cứu cả thói quen sinh hoạt, tính cách và sở thích của hắn tận trong giấc mơ.
Dịch Thịnh: "Tôi thực sự rất tò mò."
"Bạn , cái tên Hứa Bối ấy."
"Rốt cục tốt đến mức nào, mà khiến có thể đến mức này?"
28
Hứa Bối ấy à.
Tốt đến mức nào ư.
Sau khi ấy vào nghề, khoản tiền cát-xê đóng quảng cáo đầu tiên ấy nhận là sáu nghìn tệ, ấy đã trực tiếp chuyển ba nghìn vào thẻ của tôi.
Lúc đó tôi đang bận ôn thi nghiên cứu sinh.
Cứ rảnh rỗi ở phim trường là ấy lại quay video cho tôi, chia sẻ với tôi cuộc sống ở đoàn phim.
Cô ấy từng rằng có khi ấy là chị em thất lạc nhiều năm của tôi, nếu không thì sao lại hợp tính với tôi đến .
Có một lần, sau khi trường tắt đèn, nửa đêm ấy gọi tôi xuống lầu.
Tôi như kẻ trộm, lén lút chạy đến bên hàng rào, ấy mặc đồ kín mít, như một đứa trẻ nhỏ, lấy một đống đồ ăn vặt nhập khẩu từ trong áo lông vũ ra, nhét qua hàng rào.
Cô ấy hào hứng kể với tôi, hôm nay ấy tham gia hoạt đã gặp ngôi sao lớn nào, còn xin chữ ký tặng tôi.
...
Ngay cả trước khi ấy tự tử, ấy vừa phẫu thuật cắt bỏ giác mạc ở bệnh viện.
Giác mạc đó.
Là để lại cho tôi.
29
Tiểu học, mắt trái của tôi bị đứa trẻ hàng xóm đốt pháo nổ trúng, từ đó tôi trở thành "Nữ cướp biển một mắt" ở nơi tôi sống.
Trung học, tôi bị trùm trường bắt nạt, chặn tôi ở phía sau lớp học.
Chúng nhất quyết bắt tôi phải tháo miếng che mắt ra.
Lúc bị đánh, có người ném vào một cái ghế từ cửa vào, kèm theo tiếng chửi: "Con mẹ chúng mày! Hôm nay tao không đánh cho chúng mày ỉa ra quần thì tao không phải họ Hứa!"
Cuối cùng thì ai cũng bị thương.
Lúc đánh nhau, ấy như một con bê con, lại như một con gà mái già, luôn che chở tôi ở phía sau.
Sau đó tôi hỏi ấy tại sao lại giúp tôi.
Cô ấy trả lời nhẹ nhàng: "Con giúp con , cần lý do sao?"
"Hơn nữa, trông cậu yếu như một cục phân ."
Tôi: "..."
Và sau đó, tôi nhớ đến cuộc điện thoại cuối cùng của ấy trước khi mất.
Giọng có chút run rẩy không rõ: "Sinh nhật vui vẻ, Ninh Ninh."
"Nhớ nhận quà."
Từ đó, ấy trở thành đôi mắt của tôi.
Bạn thấy sao?