Chị Đây Không Vui, [...] – Chương 9

"Dù sao thì Chi Chi cũng là con cưng tôi và bà nuôi dưỡng từ nhỏ, thùy mị nết na, con bé gả qua đó mới xứng đáng!"

 

"Không thể để người ta con Lục gia, con dâu Tông gia không có mặt mũi !"

 

Ba tôi tuôn hết một loạt câu từ trong đầu ra, khiến cho phòng khách yên tĩnh đến lạ thường.

Lục Diên Niên đỏ vành mắt, tiến lên túm lấy cổ áo của ba tôi, hét vào mặt ông ta:

 

"Con mẹ nó chuyện này đều do ai mà ra chứ!"

 

"Là Úc Tinh em ấy tự mình đổi chỗ với ta à? Là em ấy tự mình bằng lòng lang thang bên ngoài mấy chục năm sao?"

 

"Lục Chi Chi cướp đi một đoạn nhân sinh của em ấy, ông lại còn đ.â.m vào tim em ấy một nhát đau như thế! Ông không trọn trọng trách của một người chồng thì thôi đi, đến cả tư cách cha cũng đếch có!"

 

Từ lúc Lục Diên Niên tìm thấy tôi cho đến giờ, chúng tôi chỉ mới ở chung với nhau nửa tháng.

Tôi chưa từng thấy ấy tức giận với tôi lần nào.

 

Nhưng hôm nay tôi hiểu rõ rồi.

 

Anh trai của tôi dùng phương thức của riêng để bày tỏ cảm của mình với tôi.

 

Lời của ba tôi quả thật rất khó nghe, tôi không hề để tâm.

 

Bởi vì từ lúc ông ta đổ chai thuốc trừ sâu kia vào đồ ăn, tôi đã không còn coi ông ta như ba của mình nữa rồi.

 

Ba tôi lúc này cũng nhận thức lời mình là sai, hiếm thấy mà áy náy tôi:

"Úc Tinh... Ba... Ba không phải có ý đó."

 

"Không sao, ông đúng mà."

 

Tôi nhún vai, không muốn nhiều lời cùng ông ta, chỉ lại gần nhẹ nhàng ôm lấy mẹ tôi, người đã sớm khóc không thành tiếng, vỗ vỗ nhẹ lưng bà.

 

Mẹ tôi chịu khổ nhiều rồi.

 

Con ở bên ngoài khổ sở nhiều năm, quay về bị người ta bằng nửa con mắt.

 

Mà tu hú chiếm tổ càng quá quắt hơn, cướp mất cả chồng bà.

 

Mẹ, người yên tâm, con sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá đắt, để bọn họ không bao giờ có thể xuất hiện trong thế giới của mẹ nữa.

 

Tôi vỗ lưng mẹ, qua khóe mắt phát hiện Lục Diên Niên đang gửi tin nhắn cho ai đó.

 

Tôi ngẩng đầu tên người nhận thì đã buông tay xuống, ngẩng đầu tôi, dịu dàng nở nụ .

 

Anh chậm rãi tiến lên, xoa đầu tôi, tác vô cùng cẩn thận:

 

"Tinh Tinh nhà mình là tốt nhất."

 

"Tinh Tinh nhà mình mới xứng đáng thương nhất."

 

Tôi biết đang muốn an ủi mình, hốc mắt có chút chua xót, thiếu chút nữa không kìm nước mắt thì tiếng chuông cửa vang lên.

 

Quản gia màn hình, không gì đi ra mở cửa rồi cung kính chào hỏi.

 

Không lâu sau, có người theo quản gia tiến vào.

 

Người kia thế mà lại là Tông Ngự!

 

3

 

Giờ này rồi, hắn còn tới đây gì?

 

Tông Ngự lạnh nhạt liếc qua mọi người trong phòng khách, rồi dừng tầm mắt lại trên mặt tôi.

 

Hắn thấy viền mắt đỏ ửng của tôi, sắc mặt liền trở nên khó chịu.

 

Ba tôi ngây người, rồi vội vàng đi qua mỉm chào hắn:

 

"Ai da, Tông Ngự đến tìm Chi Chi sao?"

 

"Không."

 

Tông Ngự nghiêng người, phớt lờ lời chào của ba tôi, đi thẳng về phía mẹ và tôi.

 

"Dì ơi, ba mẹ con muốn gặp mặt Úc Tinh, con có thể đưa em ấy ra ngoài ăn một bữa cơm không?"

 

Mẹ tôi kinh hãi hắn, bà kiềm chế cảm , liếc Lục Chi Chi một cái, : "Đương nhiên là rồi."

 

Lục Chi Chi lập tức lo lắng kéo áo ba tôi.

 

Ba tôi vội vàng : "Tông Ngự à, không phải mẹ cậu trước đây rất thích Chi Chi sao? Đem Chi Chi theo cùng đi, Úc Tinh không hiểu chuyện, Chi Chi có thể giúp con bé đỡ vài lời."

 

Ông ta không đè tôi xuống cho cục cưng Chi Chi của ông ta giẫm lên thì không chịu đúng không?

 

Tôi hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng, Tông Ngự đã miễn cưỡng đánh mắt liếc Lục Chi Chi, hắn : "Đừng, mẹ tôi thấy mấy người giả mù sa mưa là thấy phiền."

 

"Bà ấy chỉ muốn gặp Tinh Tinh thôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...